Thị Bạch Hoa Chi

Chương 27 + 28

14/10/2024 10:30

27.

Lưu Tam Cân tỉnh lại vào ngày thứ ba ta đến đây.

Y tỉnh dậy khi ta đang nằm bên cạnh ngủ.

Vì lo lắng nên ta chỉ ngủ gà ngủ gật.

Y vừa động là ta đã tỉnh.

"Chàng tỉnh rồi!"

Cảm giác buồn ngủ tan biến ngay lập tức.

Ánh mắt Lưu Tam Cân dần trở nên sáng tỏ, khi thấy ta thì ngẩn người một hồi.

"Sao nàng lại ở đây?"

Giọng y khàn khàn.

Ta lập tức chạy sang bàn bên cạnh, rót một cốc nước cho y uống.

Khi y uống xong, ta mới nói:

"Nữ nhân kia hôm đó đột nhiên đến nhà ta, nói chàng sắp ch*t, cần một thứ mới sống được. Ban đầu ta không định đến, nhưng người ta vì giúp chàng lấy được thứ đó đã bị thương nặng không thể đến, ta mới đến."

Lưu Tam Cân ngồi dậy, đặt cốc nước xuống, ôm ta vào lòng.

"Nàng đến một mình?"

Y nhìn ta.

Ta ngại ngùng quay đầu đi, nhẹ nhàng đáp:

"Ừm."

"Quá nguy hiểm, lần sau đừng làm như vậy nữa."

Y nhíu mày, tỏ ra không hài lòng với hành động của ta.

Thấy vậy, ta càng cảm thấy tủi thân.

"Chẳng qua chỉ là một cái ch*t, nếu ta ch*t, chàng sẽ có thể cưới nàng ta, chẳng lẽ chàng không vui sao?"

Ta mở áo y, cắn mạnh vào vai y.

Y để mặc ta cắn xong, mới nắm cằm ta:

"Nàng dám thử ch*t một lần xem."

Đây là lần đầu tiên ta thấy Lưu Tam Cân có vẻ bá đạo như vậy, khiến ta cảm thấy y càng quyến rũ hơn, hấp dẫn hơn cả khi mổ heo.

Ta vẫn chưa biết Lưu Tam Cân thực sự làm ai, chỉ biết tất cả những người ta gặp ở đây đều tôn kính gọi y là "Chủ thượng".

"Họ đều là thuộc hạ của chàng sao?"

Ta tò mò nhìn y.

Ta từng nghĩ y có thân phận khác, nhưng không dám nghĩ quá xa.

Ai mà ngờ y lại là một Chủ thượng với hàng trăm hàng ngàn thuộc hạ cơ chứ?

Lưu Tam Cân nhìn ta, cười gật đầu.

"Nữ nhân đó cũng vậy?"

Ta tiếp tục hỏi.

Lưu Tam Cân lắc đầu:

"Muội ấy là sư muội của ta."

Sư muội nghĩa là gì?

Là em gái?

Thì ra là em gái.

Vậy ta yên tâm rồi.

28.

Gần đây ta có chút kiêu ngạo.

Không biết từ khi nào, mọi người bỗng gọi ta là Chủ mẫu.

Cơ bản ta chỉ cần ra lệnh, họ không dám trái ý.

Điều này khiến ta bỗng nảy ra một suy nghĩ.

Ta ôm lấy cánh tay Lưu Tam Cân:

"Lưu Tam Cân, ta có thể đưa con bò đến đây sống không?"

Lưu Tam Cân khẽ nói:

"Chuyện đó tính sau."

Vậy thì tính sau vậy.

Nhưng hôm sau, khi nha hoàn đến dọn dẹp phòng, ta ch/ôn mình trong vòng tay Lưu Tam Cân, không dám ngẩng đầu lên.

Ta lén nhìn thấy mặt và tai của các nha hoàn đều đỏ bừng.

Thế là, ta không còn mặt mũi nào để gặp người nữa.

Đừng nghĩ gì đến việc sống ở đây, ta thà muốn đục lỗ chui xuống còn hơn.

Khi thần y đến từ biệt, nhìn Lưu Tam Cân rồi lại nhìn ta, hắn hàm ý nói:

"Trước khi thân thể chưa hồi phục, cần phải kiềm chế."

Câu này tuy nói bóng gió nhưng ta hiểu rõ.

Nhưng không phải ta quyến rũ y!

Chính y đã nói sẽ trả lại ta món n/ợ hơn một tháng!

Nếu ta nói ra cũng không ai tin.

"Ta phải về rồi, con bò ở nhà sẽ nhớ ta."

Ta bắt đầu làm ầm lên.

Lưu Tam Cân ôm ta:

"Không phải nói sẽ đưa bò đến sống sao?"

Lúc này có thể nhắc đến rồi.

Khi ta nhắc, y đã đối xử với ta như thế nào!

Ta quay đầu đi:

"Bò đã có con bò cái mà nó thích rồi, chàng phải đưa con bò cái đến đây chứ. Con bò cái là nhà bà Vương, bà ấy nhất định không nỡ, chàng còn phải đưa cả nhà bà Vương nữa. Nữ nhi lớn của bà Vương đã gả đi, thỉnh thoảng trở về, chàng còn phải đưa cả nhà nhữ nhi lớn nữa, và còn…"

Khi ta liệt kê từng nhà trong làng Bạch Vân, mới nhìn y:

"Chàng ở đây đủ chỗ không?"

Lưu Tam Cân cười nhìn ta, giờ y càng thích cười hơn.

"Vậy ta sẽ theo nàng về."

Lưu Tam Cân luôn giữ lời.

Y thực sự thu dọn đồ đạc, cùng ta trở về làng Bạch Vân.

Nghe ý y là, y đã nghỉ hưu, sẽ không làm Chủ thượng nữa, cùng ta về làng Bạch Vân làm nghề mổ heo.

Ta rất hài lòng.

Bởi vì ta cảm thấy vẫn là nghề mổ heo hợp với ta hơn.

Còn về việc y trước đây làm gì, ta không biết cũng chẳng sao.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Phạm Quy Đắm Say

Chương 26
Tôi và nam thần cùng phòng, Lục Lăng, lén lút yêu nhau. Sau đó, hắn ta vừa gặp em gái tôi đã trúng tiếng sét ái tình. Lục Lăng dứt khoát xóa hết liên lạc, lạnh lùng cảnh cáo tôi: "Tôi không phải gay, cũng chưa từng thích cậu. Chỉ coi cậu là trò tiêu khiển thôi, đừng ảo tưởng." Sợ tôi quấy rối, hắn còn cố tình ghép đôi tôi với Tần Tống, thằng bạn thẳng như đòn gánh của hắn. Vừa cười khẩy vừa buông lời mỉa mai: "Thử 'uốn cong' nó đi, biết đâu được?" Nhưng hình như... Tôi chẳng cần cố gắng nhiều lắm. Tay bạn "cực thẳng" đó tự nhiên... cong quẹo. Hôm đó, Lục Lăng bắt gặp chúng tôi hôn nhau, phát điên vung nắm đấm thẳng vào mặt Tống Đàm. "Mày bảo mày không thích đàn ông, tao mới yên tâm giới thiệu mày cho cậu ấy." "Mày dám hôn người của tao?! Mày nghĩ mày là ai?"
159.08 K
7 TIỆM ÂM XƯNG Chương 19.
8 Đừng bỏ anh Chương 13
9 Ân Trường Thọ Chương 23
10 Ỷ Chiều Sinh Kiêu Chương 25

Mới cập nhật

Xem thêm