“Bảo bối! muốn gặp em”
Nửa đêm, tôi xong, người yêu gọi call.
Tôi tiện tay ấn gọi.
Trên hiện một người đàn ông mặc áo choàng trắng, lông sắc lạnh, sống mũi nét khuôn mặt thanh tú rắn hoàn hảo không tì vết.
Vâng chính là vị “thái tử” Bắc Kinh thường xuyên hiện trên tạp - Cố Châu.
Chậc công nghệ AI ghép mặt này đỉnh thật, y như vậy.
Trong lòng tôi thầm ch.ửi b.ới, nhưng mắt vẫn cứ dán ch/ặt vào áo hở của đối phương.
Cố Châu theo tầm mắt của tôi cúi đầu xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên một cười ám muội.
“Muốn bụng à?”
“Đúng rồi! Có là tám múi không đấy? Em kém lắm! lừa em.”
“Cởi áo đếm.”
Bên này, tôi lặng lẽ nuốt nước bọt, nhưng Cố Châu lại lắc đầu, ánh mắt tối sầm, anh dài.
“Không được! Chúng ta nói chuyện với nhau lâu như vậy không lộ mặt.”
“Điện liên tục h.ỏng!!! Thẩm Bạch Lộ l.ừa anh đúng không?”
“Đúng vậy!”
Tôi nằm trên giường, lật người lại, đối diện Cố Châu ở đầu bên kia lộ ra một cười bất đắc dĩ xen trìu mến.
“Ngoan, nói đi.”
Nói đúng sự thì anh ấy lại không tin.
Tôi đành phải tiếp tục nói d.ối vậy.
“Thôi mà! biết gia thế của như thế nào mà, điện lúc nào thể hacker tấn công.”
“Nếu này rò rỉ ra ngoài, ai thể sẽ tống tiền nhẹ thì mất vài tri.ệu, nhưng nếu kẻ lợ.i d.ụng, phiếu công ty sẽ giảm trọng, trong mắt thể mất đi vài t.ỷ đấy!”
“Anh không hiểu gì về thế giới nhà giàu ở Nam thành của đâu!”
Bên kia Cố Châu trông vẻ rối.
“Các chiến thương ở Nam thành khốc liệt đến vậy sao?”
“Em tìm một chuyên gia nào cài đặt phần mềm chống điệp cho điện cần anh giới thiệu không?”
Bốc đủ tôi cảm thấy bắt đầu nên định chuyển chủ đề.
“Nói gì riêng tư hơn đi.”