Đôi mắt âm dương

Chương 9

08/05/2024 14:53

Không biết bắt đầu từ khi nào, m/a q/uỷ trong phủ ngày càng ít.

Tôi vẫn nhớ bọn họ từng vô ý xuất hiện trước mặt hoặc sau lưng tôi như thế nào.

Hoặc là khéo léo biến hóa ngụy trang, cố ý đón lời tôi.

Nhưng bây giờ đi mấy chục trượng, tôi vẫn không gặp được một con m/a hay q/uỷ nào.

Ngược lại là bố tôi, q/uỷ khí trên người ông ta lại cực kỳ dày đặc.

Thậm chí ở trong mắt tôi, ông ta còn hung á/c hơn cả m/a q/uỷ.

Tôi bật cười trong lòng, không phải còn hung á/c hơn m/a q/uỷ sao?

Tối nay ánh sao mờ nhạt, tầng mây dày đặc.

Thích hợp để hỏi những chuyện không thấy được ánh sáng.

Bố tôi hoàn toàn không biết tâm trạng của tôi, chỉ vội vàng đi đến chái nhà của đạo trưởng Thanh Phong.

Sự gấp gáp này thậm chí còn khiến ông ta đi thẳng qua sân trong của hai chái nhà, cố gắng đi đường tắt.

Tôi đột ngột dừng bước, hỏi thẳng: "Bố, bà nội do bố gi*t phải không."

Bố tôi dừng lại.

Nhưng tôi không quan tâm đến ông ta, tự mình nói tiếp: "Mẹ, anh trai và chị gái cũng do bố gi*t cả nhỉ?"

Ông ta quay đầu lại, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của ông ta, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của ông ta truyền tới:

"Mày đang ăn nói bậy bạ gì thế?"

"Con không tin chỉ có mình con nghi ngờ. Từ khi họ xảy ra chuyện, trong nháy mắt vận may của bố cũng tốt lên. Nói là trùng hợp, ai tin được đây?"

Mây m/ù đột dưng bị một trận gió thổi tan, ánh bạc lạnh lẽo hắt xuống, chiếu rọi trên khuôn mặt ông ta.

Lông mày của ông ta đã thưa đi không ít, hai mắt đỏ ngầu, mấy sợi gân xanh nổi lên cũng biến thành màu đen.

Ông ta nhếch khóe môi, lộ ra mấy cái răng nanh.

Với vẻ mặt cười như không cười, hỏi tôi: "Sao mày phát hiện ra?”

...

"Bố thừa nhận?" Tôi tức thời không kh/ống ch/ế được cảm xúc của mình.

"Tại sao? Bà nội, mẹ, anh trai, chị gái đều không đáng nhắc đến so với vinh hoa phú quý của bố sao?"

Ông ta bước từng bước về phía tôi, giống như đang dẫm từng bước lên mạng sống của tôi vậy: "Người phàm thì có ích gì với ta? Đây là tiên pháp đạo trưởng Thanh Phong chỉ ta, ta phải đưa họ thành tiên!"

Tôi ngẩn người, bố đang nói cái gì vậy?

Ông ta muốn đưa ai thành tiên?

Cuối cùng ông ta giữ ch/ặt vai tôi: "Tuy mày là thằng què, nhưng đạo trưởng Thanh Phong nói mày có tư chất thần tiên. Đi thôi, bố cũng đưa mày thành tiên."

Chị gái đứng trên vai bố, cúi người cười nói với tôi: "Thằng què, sắp thành tiên! Thằng què sắp thành tiên!"

Anh trai cũng nghiêng đầu, nói một cách mơ hồ: "Thành tiên, thành tiên!"

Tay mẹ tôi vẫn bóp cổ bố tôi, bà ta quay đầu, vẻ mặt dịu dàng mà tôi chưa bao giờ thấy, bà ta nói với tôi: "A Nô, mau lên, mọi người đều đang đợi con."

Bà nội vuốt lưng tôi, đôi tay tôi vô cùng quen thuộc bây giờ lại lạnh đến mức tôi có cảm giác như đang tắm trong nước lạnh.

Đây chính là thành tiên?

Tôi tức đến bật cười: "Bố, bố có biết mình biến thành tiên gì không?"

Khóe môi bố tôi hạ xuống, mặt không vui nói: "Nói vậy là mày không muốn?"

Ông ta bóp cổ tôi: "Mày không muốn cũng phải muốn."

Tôi liều mạng phản kháng, đ/ấm từng đ/ấm vào thái dương của ông ta.

Ông ta không hề quan tâm, còn khuyên bảo: "Bố cũng là vì tốt cho mày, đợi mày thành tiên là sẽ hiểu nỗi khổ tâm của bố thôi."

Dồn lực lần cuối, tôi cuối cùng cũng hết sức, ngã ngồi ra đất.

"Tốt! Hay lắm! Ta có cơ hội thành tiên rồi!" Bố tôi vỗ tay.

Lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai tôi: "Thằng què này để đâu thì tốt nhỉ? Hay là buộc lên cổ Vương thái phó?"

Bố tôi cười lớn nói: "Ý hay, ý hay!'

Trong mắt bố tôi, cơ thể tôi đã biến thành một tấm da người nhẹ bẫng, ông ta vui mừng khôn xiết buộc tôi lên cổ.

Còn chưa vui được bao lâu, khuôn mặt của ông ta đã biến thành màu gan lợn.

"Khụ, khụ khụ, sao... thế này, khụ khụ! C/ứu mạng!"

Ông ta giãy giụa muốn tháo da người của tôi xuống.

"C/ứu... khụ!"

"Khụ..."

Rất lâu, bố tôi không còn giãy giụa nữa, x/á/c của ông ta giống như thịt khô bị treo trên cây, đung đưa theo gió.

Không biết bắt đầu từ khi nào, m/a q/uỷ trong phủ ngày càng ít.

Tôi nhìn cái cây suýt khiến tôi mất mạng, may thay mày vẫn còn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Phạm Quy Đắm Say

Chương 26
Tôi và nam thần cùng phòng, Lục Lăng, lén lút yêu nhau. Sau đó, hắn ta vừa gặp em gái tôi đã trúng tiếng sét ái tình. Lục Lăng dứt khoát xóa hết liên lạc, lạnh lùng cảnh cáo tôi: "Tôi không phải gay, cũng chưa từng thích cậu. Chỉ coi cậu là trò tiêu khiển thôi, đừng ảo tưởng." Sợ tôi quấy rối, hắn còn cố tình ghép đôi tôi với Tần Tống, thằng bạn thẳng như đòn gánh của hắn. Vừa cười khẩy vừa buông lời mỉa mai: "Thử 'uốn cong' nó đi, biết đâu được?" Nhưng hình như... Tôi chẳng cần cố gắng nhiều lắm. Tay bạn "cực thẳng" đó tự nhiên... cong quẹo. Hôm đó, Lục Lăng bắt gặp chúng tôi hôn nhau, phát điên vung nắm đấm thẳng vào mặt Tống Đàm. "Mày bảo mày không thích đàn ông, tao mới yên tâm giới thiệu mày cho cậu ấy." "Mày dám hôn người của tao?! Mày nghĩ mày là ai?"
159.08 K
7 TIỆM ÂM XƯNG Chương 19.
8 Đừng bỏ anh Chương 13
9 Ân Trường Thọ Chương 23
10 Ỷ Chiều Sinh Kiêu Chương 25

Mới cập nhật

Xem thêm