13
[Ra ngoài nhiều ngày như vậy không ngơi tối nay về nhà ngơi trước, ngày chúng xem, được không?] Đối mặt với Diệp Tư Trình Quyết dịu dàng khiến người phải gh/en tỵ.
[Được, vậy chúng ngày khác.] Diệp Tư Liễu vui vẻ ý.
May quá, Trình Quyết không có ý cùng nhau đi.
Không phải…
Tôi khi nói muốn cùng Kh/inh cùng nhau đi xem phim?
[Vậy đi vé trước, vừa hay đối diện trung tâm thương mại là phim, nếu hai người không đi nữa, vậy vé và thôi vậy.] Kh/inh lấy điện thoại mở mềm vé, vui vẻ hỏi muốn xem bộ nào.
Tôi lườm ta, cuối cùng một bộ có bình luận khá tốt.
[Hoá thích loại này.] Kh/inh tiến gần về phía tai tôi, giọng điệu mấy ý nghĩa sâu xa gì đó không nghe hiểu.
[Loại gì?] Tim đ/á/nh trống, trong lòng nghĩ không phải bộ có phạm đó chứ?
[Lát nữa thôi mà.] còn vẻ không nói biết.
Khi đến phim, khi kiểm tra vé mới biết, thế là kinh dị ch*t ti/ệt!
Còn là của nước ngoài nữa chứ.
Thà xem tình yêu lãng mạn không phù hợp với trẻ em còn hơn.
[Chả nhẽ à?] sắc mặt của tôi, Kh/inh nhíu mắt cười hỏi tôi.
[Ai… ai chứ, kinh dị có gì đ/áng đừng có vừa ôm vừa khóc đấy Phương pháp khích luôn có tác dụng với tôi.
Nhưng khi vào mới hiện ra, bản thân vô dụng như thế nào.
Trong căn thì giọng hét của là nhất.
Bộ thúc như thế hoàn không biết, cả trình, hầu như đầu của cũng vào lòng của Kh/inh Chu, như nhỏ xem m/a, một tí là lấy tay che lộ hai con mắt len lén xem, đến trọng, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Tôi cố giả vờ dáng đại, thế một thằng nhóc mặt làm mặt.
Ưưưưư… ơi, mẹ đâu, con đi đi mà.