13
Nhà hàng “Tiểu Viên.”
Tôi ngẩng lên bảng hiệu hàng, tên gọi khá hay.
Tiểu Viên sau này sẽ về Tống Viễn Dương và Viên là chúng tôi.
“Chị Tần Di, lâu rồi không chị đến hàng.”
Vừa bước vào, nhân vụ tiệm tôi.
“Mấy nay có việc, không có thời gian tới.”
Tôi điềm tĩnh gật đáp lại cô ấy, với thế bà chủ.
“Chị Tần Di, cảm giác mấy không gặp chị, chị g/ầy đấy nhỉ.”
Cô mỉm cười trên xuống dưới, không biết cô cố khen ngợi thật cảm g/ầy đi.
Tim chợt thót lại cái, chắc không phải bị cô nhận ra chứ, đến Tống Viễn Dương không hiện ra mà.
“Gần gi/ảm c/ân, xem ra có hiệu quả.”
Tôi bịa ra qua loa, cho qua chuyện.
Hiện tại vẫn chưa đến giờ ăn, hàng không có khách, chỉ có nhân vụ và bếp ngồi ăn hạt dưa, chuyện rôm rả.
“Chị Tần Di đến chuyện à, mấy rồi không gặp chị.”
Một nhân vụ khác để vẫy cười với tôi.
Nói chuyện? E rằng câu lộ tẩy rồi.
“Tôi lát nữa phải qua xem tình hình mọi người rồi ngay.”
Tôi lập tức chối, thần sắc điềm nhiên tại.
Họ không gì thêm, tiếp tục chuyện vẻ.
Tôi quanh trang trí bên hàng, ấm áp ánh đèn dịu nhẹ chiếu sáng khắp hàng.
Tràn ngập vị gia đình.
Thật phải cảm ơn Tần Di, người trồng cây, người sau hóng mát.
“Tôi đây, Miên tan học.”
Nhân hàng mỉm cười biệt, khỏi hàng.
Đến cổng trường mẫu giáo, lúc Miên được giáo đưa ra.
“Miên mẹ này.”
Tôi mỉm cười đưa ra, định lấy Miên.
Miên vốn dĩ cười biệt với cô giáo, nhưng khi khuôn mặt lập tức xị xuống.
“Miên Miên.”
Tôi bé, nó lạnh ngắt.
“Con lạnh à, cục cưng?”
Tôi người xuống ngang tầm mắt với bé, nhẹ nhàng nhẹ bàn nhỏ xinh nó.
Miên không chỉ dùng ánh mắt xét nét không ngờ lại bị trẻ đến lạnh người.
“Có phải hơi mệt không, mẹ dẫn về nhé.”
Tôi ch/ặt không chủ xiết mạnh hơn, cảm hôm nay trạng Miên không đúng.