13.
Sau hôm chẳng gian nghĩ chuyện và Ngô Lan nữa
Vì cuộc thi đã chuẩn từ lâu diễn ra
Tôi dán mắt hình máy tính để sửa bản powerpoint
“Tiểu Tô, phòng làm việc chút”
Thầy Hiệu trưởng đột gọi tôi
Tôi linh chẳng xảy ra
Trong phòng làm việc, thầy mời ngồi và rót tách trà
“Tiểu Tô, cần chuẩn buổi nữa”
“Hôm lớp tạm đã chọn cô Ngô Nguyệt”
Ngô Nguyệt trường tuần trước, đồn cô ấy cháu gái Hiệu trưởng
Lúc tin, nhưng bây giờ nghĩ nó thật
“Tại sao?”
Hiệu trưởng nhấp ngụm trà
“Có số việc cô cần đâu”
“Ai cũng học cách chấp nhận và im lặng”
“Cô hãy cứ nghĩ mình nhường coi dẫn dắt đi, vậy trong lai cô cũng sẽ nhiều hơn nếu bây giờ làm rõ mọi chuyện”
Nhưng cũng trường 2 năm thôi
Và cũng tiên kể từ khi nghề giáo
Tôi đã nỗ lực miệt mài chuẩn trời, tập dượt kỹ lưỡng dưới trăm lần, giờ hái quả lại báo đổi người
Lời Hiệu trưởng từng mũi tên đ/âm trái tim tôi
Tôi vẫn tĩnh lại trước thông này
Tôi mình đã khỏi phòng thế nào và làm sao để trải tồi tệ hôm nay
Lững thững đi mất h/ồn điểm dừng xe chuyến xe vừa đi khỏi đầy phút trước
Ngày hôm nay tệ
Tôi ngồi xuống tựa lán che ở điểm dừng xe buýt
“Tô Vĩ Y?”
Là giọng Ngô Lan Phong.
Đúng rồi, điểm dừng xe buýt ngay bệ/nh viện ấy
Tôi ngước nhìn lên, vẻ ấy vừa làm
Tôi lại lặng lẽ xuống
“Em chuyện gì à?”
Bỗng thăm nên chợt muốn òa khóc
Những bất trong dài cùng đã thực sự b/ùng ngay tại lúc này
Tôi kìm nén và bắt để những giọt nước mắt cứ thế rơi
Ngô Lan lo lắng, luống cuống tờ khăn giấy từ trong túi
“Đã chuyện gì xảy thế? Thôi đừng khóc”
Tôi ấm ức kể nghe những gì đã xảy ra
“Em đã chuẩn rất lâu buổi này, cuộc sống chỉ toàn cuộc thi giảng, nhưng bây giờ lại để khác trường tuần, công ở đâu chứ?”
Ngô Lan nhẹ nhàng vỗ về, xúc tĩnh lại chút
“Đi để đưa đi chuột”
“Đ/ập Ngô Lan nói trò ở trung tâm mại chứ?
Đến nơi, chỉ những cái hố
“Hố Hiệu trưởng, tổ trưởng, Ngô Nguyệt, các lên tiếng bênh vực em,...”
Anh ấy bỏ đồng xu vào
“Sẵn sàng họ tơi chưa?”
Tôi gật đầu
Máy bắt hoạt động, cầm mạnh những con chuột lên khỏi hố
“Hiệu trưởng lại xuất hiện, đi”
Ngô Lan đứng cạnh chỉ huy
Sau hồi mãnh liệt,
Tôi quay lại ấy đang khoanh dựa tường lặng lẽ nhìn tôi
Anh ấy chiếc áo màu xanh làm, mũ trùm và cầm balo tôi, cảnh tượng học sinh trung học đang đưa bạn gái đi chơi
“Em tâm trạng đã khá hơn chưa?”
“Cũng đỡ hơn ạ”
“Trước đây, hồi đi thực tập gặp số b/ệnh nhân những đòi vô lý, khi ấy thường hay chuột để tỏa tâm trạng mình”
“Bây giờ lại kíp em”
“Em muốn nữa”
Tôi cầm sẵn háo hức tiếp
“Vừa rồi đã để tổ trưởng rồi”
Anh cầm nắm đồng xu đặt lòng bàn tôi
“Hôm nay muốn nhiêu cũng được”
Ngô Lan cùng hết các trò tại khu vui chơi
Cuối cùng ấy tôi:
“Còn không”
“Em chạm bụng không?”
“Sờ xong lẽ sẽ hết buồn”
Ngô Lan đứng hình mất ba giây, rồi bỗng bật cười và dang rộng hai ra
“Đến đi”
Wowww
Thực sự sáu múi…
(Còn tiếp...)