Vì thế, nếu kết với ấy, sau này Minh người mình thực sự yêu thích, vả đối phó với sự khó dễ bậc bối trong tộc Hoắc, mà còn có thể dành cho người một lễ tái hôn.
Hơn người yêu tại và thường xuyên bị cư mạng đem ra so sánh.
Nhưng nếu lại ở độ hẹn hò, yêu đôi chia vốn rất bình thường.
Không một tan vỡ người ta nghĩ ngay ngoại tình, tam hay bạo hành đình.
Khi chia tay, phản ứng đầu tiên nên cảm tình hòa hợp, hoặc đôi hợp tính cách.
Đó lối thoát bị sẵn cho Minh còn bị tình yêu che lý trí.
Nhưng Minh nghĩ vậy.
Anh biến sắc mặt:
"Sao, kết với à?
"Kỳ Mạch, có điểm nào tốt? Em thường kết cũng trói cho em sao?
"Hay em sợ sau này kết sinh cần giữ lại đường lui cho bản thân?"
Tôi biết nói thế nào, sợ rằng một nói ra, Minh tỉnh táo ra ta thực thích tôi.
Dù nhau năm năm, vẫn đủ dũng nghĩ rằng Minh thích vì chính bản thân tôi, chứ do hiệu ứng cầu treo.
Đây cũng lý do nghe Minh nói thích nghị chia tay.
Tôi dám đối mặt với những tin tức tàn đó.
Sự im lặng khiến Minh cùng bất mãn, cười nhạt hỏi:
"Em quyết kết với không?"
Tôi nhìn vào ánh mắt sắc lẹm gạo gật đầu một cái nhẹ.
Ánh mắt ta lạnh lùng hẳn, nở nụ cười châm chọc.
"Được, ý em."
Nói xong, ta đứng dậy quay lưng về phía mặc quần áo.
Tôi đờ đẫn tại chỗ hiểu ý tứ cuối cùng ta nắm lấy nắm nhịn hỏi:
"Lúc nãy... ý vậy?"
Hoắc Minh quay đầu, giọng băng giá:
"Chính ý em đang nghĩ."
Tôi và Minh chia tay.