Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4822: Thánh Dược

05/03/2025 14:36

Tin tức truyền ra, người người phấn chấn.

Đại dược Thánh cấp, đây là khái niệm gì?

Thánh Nhân cũng động tâm, nếu Tôn Giả đạt được, nói không chừng có thể mở ra bình chướng cảnh giới, từ đó một lần hành động đột phá Thánh cấp.

Những người khác càng không cần nói, chỉ cần có thể ăn một khối nhỏ sẽ có tăng vọt về chất.

Lập tức, không ít người bắt đầu đi về hướng m/a vụ.

Lăng Hàn cũng rất kinh ngạc, lần này tới đây chủ yếu vì chạy trốn, thuận tiện vớt chút thu nhập thêm, không nghĩ tới nơi này lại có Thánh dược.

– Tiểu Hàn tử!

Tiểu Thanh Long cùng Đại Hắc Cẩu nhìn sang, đôi mắt bọn họ đang tỏa sáng.

Lăng Hàn gật gật đầu:

– Chúng ta đi xem một chút, nhưng cẩn thận là hơn, dù sao xuất hiện Thánh dược, sẽ dẫn xuất Thánh Nhân đến, chút thực lực của chúng ta không đáng chú ý.

– Còn phải dịch dung một chút.

Tiểu Thanh Long nói.

– Thế nào, cừru nhân của ngươi quá nhiều, sợ bị ch/ém ch*t sao?

Đại Hắc Cẩu trêu chọc.

Tiểu Thanh Long cười lạnh:

– Kẻ th/ù hi vọng làm thịt ngươi ăn thịt chó nhiều hơn Long gia gấp mười lần.

– Thằn lằn, miệng lưỡi có tiến bộ!

Đại Hắc Cẩu cười.

– Đương nhiên.

Hai người này lại đấu võ mồm, Lăng Hàn lắc đầu:

– Dịch dung cũng có thể, có thể tránh phiền toái.

Đế Già xuất thủ, mặc dù bị Lăng Hàn hóa giải hoàn mỹ, nhưng Cửu Sơn Thánh Nhân lại không có phản ứng, chuyện này đã làm người ta ngờ vực vô căn cứ.

Là bởi vì Lăng Hàn không có ăn thiệt thòi, cho nên kh/inh thường xuất thủ hay là trong tay Cửu Sơn Thánh Nhân căn bản không có Đế binh?

Những Đế tộc kia nhìn rõ ràng, Cửu Sơn Thánh Nhân ở trong Sơn Hải Thiên chưa từng có động tới Đế binh, dùng các lý do thoái thác, cho nên, số lần càng nhiều, tự nhiên khó tránh khỏi sẽ làm người ta hoài nghi.

Cho nên mới có việc Yêu Lang Đế tộc thăm dò, một là bởi vì trong tay Lăng Hàn có kèn lệnh Đại Đế, hai cũng là vì hoài nghi Cửu Sơn Thánh Nhân.

Dưới tình huống như vậy, Lăng Hàn cũng không dám đi đ/á/nh bạc tất cả Đế tộc phản ứng.

Đánh nhau cùng cấp, thậm chí là đối thủ trên Giáo Chủ, hắn có thể sử dụng Tinh Bộ bảo mệnh, nhưng đối với Thánh Nhân mà nói,hắn không có nắm chắc, Thánh Nhân quá mạnh.

Thấy Lăng Hàn đồng ý, Đại Hắc Cẩu không phản đối, ba người nhao nhao cải biến hình dáng tướng mạo.

Lăng Hàn và Tiểu Thanh Long xem như bình thường, đều là thanh niên hơn hai mươi tuổi, Đại Hắc Cẩu càng khoa trương, hắn biến thành trung niên, gương mặt bỉ ổi không gì sánh được, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.

– Quả nhiên, mạng trời sinh nhân vật phản diện.

Tiểu Thanh Long nhân cơ hội đả kích, nói:

– Lão Hắc, khó trách ngươi rất ít hóa thành hình người, bởi vì nhìn quá bỉ ổi.

– Ngươi đi luôn đi!

Đại Hắc Cẩu hừ một tiếng:

– Không có ánh mắt!

– Tốt rồi, chúng ta xuất phát.

Lăng Hàn c/ắt ngang hai tên dở hơi đấu võ mồm, ba người lên đường đi tới khu vực m/a vụ.

Tinh cầu này rất lớn nhưng Lăng Hàn đã nắm giữ địa mạch nơi này, bởi vậy, hắn phát động Tinh Bộ mang theo Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long đến nơi cần đến.

M/a vụ ảnh hưởng khu vực rất lớn, Lăng Hàn mang theo Tiểu Thanh Long cùng Đại Hắc Cẩu xuất hiện ở khu vực biên giới, cũng không có dám tùy tiện xông vào.

Dù khu vực này rất lớn, nhưng người chạy tới càng nhiều, ở chỗ này, Lăng Hàn vẫn nhìn thấy bóng người, mặc dù thưa thớt, số lượng rất ít.

Lăng Hàn cảm ứng một chút, nhưng cho dù thần thức hay địa mạch, đến nơi này là dừng, giống như bị người ta c/ắt một đ/ao, sau khi tiến vào m/a vụ đều bị ch/ặt đ/ứt.

Phải biết, hắn hiện tại chính là Hóa Linh cảnh, đi tới nơi nào cũng được xưng là cao thủ, hắn lại không thể cảm ứng được m/a vụ, tê, cấp bậc của m/a vụ cao cỡ nào?

Theo thời gian trôi qua, càng nhiều người chạy tới, ở gần xuất hiện rất nhiều người.

Ai cũng biết, trong m/a vụ có nguy hiểm, cho nên, không người nào dám mạo hiểm xông vào.

Nếu Thánh dược đi ra, tin tưởng nó có đi không về.

Ôm cây đợi thỏ là được rồi.

Cho dù Thánh dược cũng không có khả năng có chiến lực gì, dù là Trúc Cơ cảnh cũng có thể tuỳ tiện đối phó, vấn đề là Thánh dược chạy nhanh, đây mới là chỗ khó.

Cho nên, tất cả mọi người đều tìm nơi ẩn nấp, muốn tập kích bất ngờ bắt Thánh dược.

Chờ đi, Lăng Hàn không phát hiện thứ gì, thời điểm đến ngày thứ năm, bọn họ nghe người gần đó nói, Thánh dược thật sự rời khỏi m/a vụ, nhưng bị người tập kích thì nó chạy nhanh chóng, trong nháy mắt đã chạy vào trong m/a vụ.

Có người không nén được tham lam nên xông vào trong m/a vụ truy kích Thánh dược, kết quả hắn chưa từng rời đi.

Lăng Hàn vẫn quan sát m/a vụ, đây rốt cuộc là thứ gì?

Vì cái gì làm người ta lạc trong đó? Hoặc bên trong có tồn tại đ/áng s/ợ thôn phệ người đi vào?

Nhưng hắn không nghiên c/ứu ra manh mối gì.

– Lão gia tử không biết có tới hay không?

Lăng Hàn nói, đối với Cửu Sơn Thánh Nhân mà nói, tác dụng Thánh dược lớn hơn trời, cực kỳ có khả năng thôi động hắn đột phá nhị tinh hoặc tam tinh.

Mấu chốt là, trước đó hắn đã giao cây trượng đoạt được trong sào huyệt Chân Hoàng cho lão gia tử, trong trượng này có hạt châu thần bí nắm giữ năng lực chống cự uy năng của thiên địa, không biết nó có thể phát huy kỳ hiệu tại nơi này hay không.

– Nếu như lão gia tử nhận được tin tức, có lẽ hắn sẽ tới.

Đại Hắc Cẩu nghĩ nghĩ.

– Ân, liên lạc với lão gia tử một chút.

Bọn họ liên lạc trên tinh võng, nhưng tạm thời không có cách gì bắt được liên lạc với Cửu Sơn Thánh Nhân, lão gia tử không phải đang bế quan thì chính là gấp rút lên đường, cho nên không có cách gì liên lạc trên tinh võng.

Không qua mấy ngày, cường giả tới càng ngày càng nhiều, đại năng Giáo Chủ, Tôn Giả chạy tới rất nhiều, nhất là Tôn Giả, có mấy người cầm pháp khí tấn công m/a vụ.

Bọn họ nhất định phải nắm ch/ặt thời gian, bằng không mấy Thánh Nhân đến, Thánh dược có phần của bọn họ hay sao?

Nhưng mà, Tôn Giả đi vào cũng chỉ có một kết quả, có đi không về.

Việc này làm mọi người kh/iếp s/ợ, chẳng lẽ, lại xuất hiện một tuyệt địa?

Lăng Hàn sinh ra cảm giác quen thuộc, hắn lại nghĩ tới âm hà trong Ám Vân Địa Ngục, còn có biển m/áu.

Tê, chẳng lẽ trong này cũng có tồn tại gh/ê g/ớm?

Nhưng mà, nếu có loại tồn tại này, vì cái gì không khai thác Thánh dược?

– Chúng ta đi nơi khác đi.

Lăng Hàn nói.

Hiện tại bọn họ không cách nào tiến vào m/a vụ, cho nên ở chỗ này cũng chỉ có thể chờ đợi, còn không bằng đi địa phương khác thử thời vận, dù sao đây là tinh cầu lớn, khắp nơi đều có cơ duyên.

Ba người chạy đi khắp nơi, dứt bỏ khu vực m/a vụ không nói, nơi này rất an toàn, hung thú hoành hành lấy Chân Ngã cảnh làm chủ, ít có hung thú Hóa Linh cảnh, Giáo Chủ.

Bởi vậy, ba người Lăng Hàn đủ để quét ngang, mấy ngày ngắn ngủi, bọn họ thu hoạch không ít tiên dược, đáng tiếc phẩm giai đều không cao.

Thời gian bảy ngày qua đi, cuối cùng có Thánh Nhân đến.

Đây là một vị bá chủ của một Thánh Địa, hắn vừa bước vào cấp độ này, được tôn gọi là Thanh Mộc Thánh Nhân, hắn vừa xuất hiện đã tiến vào trong m/a vụ, trong tay nâng một cái bình sứ, trong đó có một gốc liễu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Bạn Trai Hôn Ước Từ Nhỏ Của Thiếu Gia Đệ Nhất Kinh Thành

Chương 18
Mẹ tôi và bạn thân của bà đều lấy chống là đại gia giới thượng lưu Bắc Kinh. Thế là hai người họ quyết đinh làm thông gia với nhau, nhưng trớ trêu thay lại đều sinh con trai. Từ nhỏ, "Thái tử Bắc Kinh" Hách Nhất Châu đã là kẻ bá đạo, luôn dọa tôi: "Khóc nữa là sau này anh không cưới em đâu." Tôi vừa nức nở vừa phân trần: "Em là con trai, anh không thể cưới em được." Lớn lên, không ngờ chúng tôi thật sự phải lòng nhau. Sau vài tháng hẹn hò chính thức, tôi đành đánh bài chuồn. Bởi vì tên tiểu bá vương ngày xưa giờ đã thành đại bá vương thực sự, thân thể tôi thật sự yếu đuối không kham nổi. Kết quả vừa trốn đi hưởng thụ được nửa tháng, tôi đã bị hắn bắt lại ở lễ hội té nước Vân Nam. Hắn liếc nhìn mấy anh trai vạm vỡ áo ướt sũng xung quanh, mặt lạnh như tiền: "Là cơ bụng anh không đủ đẹp, hay anh chưa đủ hăng say trên giường mà khiến em phải vất vả chạy đến tận đây tuyển hậu cung à?"
0
2 Hoài Lạc Chương 19
3 Con Gái Trở Về Chương 22
4 Phạm Quy Đắm Say Chương 26
9 Ân Trường Thọ Chương 23

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Tôi là Mạnh Bà

Chương 28
Tôi là Mạnh Bà, nhưng tôi không muốn làm nữa. Thật ra cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ là danh xưng "bà" này khiến tôi không chịu nổi. Trong lúc rảnh rang nấu canh, tôi cầm gương lên soi. Trong gương rõ ràng là khuôn mặt thiếu nữ mới mười mấy tuổi, còn lấm tấm mụn đồng tiền. Không phải tự khen, nhưng mặt tôi dù không phải quốc sắc thiên hương, cũng xứng danh tiểu thư khuê các xinh xắn hiền lành. Cả ngày bị gọi là "bà", tôi thấy không ổn chút nào. Suy đi tính lại, tôi cầm lá đơn xin nghỉ việc làm vội trong mười phút đến tìm Diêm Vương. Vừa bước vào cửa, Diêm Vương liếc mắt nhìn tôi, thở dài não nề: "Sao lại đến nữa? Nói đi, lần này là chuyện gì." Tôi bước lên trước, đưa đơn nghỉ việc với vẻ đầy quyết đoán. Diêm Vương cầm thư lật qua vài trang, rồi ngắm nghía dáng vẻ của tôi, gãi đầu suy nghĩ hồi lâu rồi phán: "Vậy từ nay gọi ngươi là chị Mạnh vậy."
Cổ trang
Hài hước
Sảng Văn
0
Tích Phúc Chương 8