Dù chặn họng Tôn Tĩnh khiến tôi cảm rất đã, nhưng sau khi bình tâm lại, trong lòng tôi vẫn cảm vô cùng bức bối.
Tôi hiểu rõ khoảng giữa mình và Thanh Dã, từ xuất thân gia nền dục đến các lực được hưởng - tất cả đều nhau một một vực. Thế nhưng bị người khác trực tiếp vạch trần như vậy, lòng tự tôi vẫn không khỏi bị tổn thương.
Đến tối, tôi chẳng buồn rua ôm mà nằm xuống ngủ luôn. Bên tai văng vẳng lòng bất Thanh Dã:
‘Hôm nay Ninh Bảo không rua mình nhiều hơn?’
‘Khó quá.’
‘Phải làm đây, mình sắp mất rồi.’
Khóc? Thật hay đùa đấy? Nước mắt chính là th/uốc kí/ch th/ích phụ nữ. Tôi cũng không thoát khỏi lề đó, lập tức nên hứng khởi.
Bật ngồi dậy trên giường, nhưng chờ vẫn không nghe Mãi lâu sau, nghe giọng lạnh lùng quen thuộc vang lên trong tâm trí:
‘Chắc hôm nay Ninh Bảo mệt rồi? Cả không động tĩnh gì.’
‘Dù có chút ấm ức nhưng cũng vậy.’
‘Ninh Bảo, ngủ ngon.’
Hử, chán thật. Tôi lại người xuống giường. Lần thậm chí chẳng buồn ôm ôm nữa.