29.
“Khi đó Cô nhớ ra được, cho rằng kể cả cản phụ thân cũng sao. Bây giờ nghĩ lại, c/ứu Cô cũng tốt, khác cũng được, quả vì vinh quý. Gả cho tiểu cái kết nhất cho rồi.”
Khúc Anh h/ồn bay phách lạc mà rời đi.
Tống Song cho đi mà kéo xem náo nhiệt, giờ cuối cùng cũng rồi chứ? Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng buông cái chân chó nàng ra.
Thái tử tiến gần tới mặt Nguyệt, Cô Lý như vậy, không?”
Cũng rồi.
Mặc dù Khúc Anh luôn gây rắc cho khác, nhưng cũng phạm phải tội lớn gì, ân c/ứu mạng nếu lẽ cũng sẽ như vậy.
Nhưng những việc này, liên quan gì tới ta?
Ta lịch sự cách xa: “Thái tử hạ Lý với trong cung thế nào, cần phải hỏi kiến thần nữ. Dù sao thần nữ và hạ hôn rồi.”
Thân đứng vững, choạng vội vàng giải thích với “Ta từng chạm vào ta. Cô vẫn luôn trong biệt viện, Lý Hà đều chứng cho ta.”
Thanh mai chúc mã phải chỉ cái mã, quá hiểu Thái tử ngạc nhiên với những gì nói, Thái tử chu tỉ mỉ, khi mất nhớ, khi Khúc Anh danh chắc chắn sẽ động vào nàng ta.
Đây phải trọng điểm.
Ta dài, lần nhấn mạnh: “Điện hạ, và hôn rồi. Đây điều mà phải quỳ trong cơn mưa to tầm tã mấy ngày trời Kim Loan mới cầu được. Từ nay về nam hôn nữ liên quan tới nhau.”
Hắn vẫn cam tâm: Nguyệt, nếu như trưởng bối trong gia tộc Cô phục muội, nguyện nối hôn ước với không?”
Ta nhìn hắn, dứt khoát chối.
“Không nguyện ý.”
Ta quay bước đi, truyền đến tin rằng Thái tử công tâm, vết thương lần trở đến ngất đi, cũng để ý. để y tới trông chừng hắn, đừng để khác gây ngoài Khương phủ.