Tôi không chịu để Đoàn Hàn Vũ ở chung phòng nữa, viện cớ hai người quá chật chội.
Đoàn Hàn Vũ nhìn tôi bằng đôi mắt tĩnh lặng như nước, cuối cùng không nói gì, dọn vào phòng chứa đồ.
Chúng tôi vẫn gần như trước đây, sáng cậu ấy nấu bữa sáng cho tôi, rồi tôi đi làm, tối tôi m/ua thức ăn về cùng nấu.
Cậu ấy thay hết đồ nội thất cũ, lại m/ua cho tôi một đống quần áo mới, kể cả đồ lót. Cậu ôm đống quần áo cũ của tôi nói sẽ vứt giúp, tôi không nỡ, rõ ràng vẫn mặc được mà.
Đoàn Hàn Vũ bỏ quần áo xuống, lại nhặt chiếc quần l/ót cũ lên, "Được thôi, vậy ít nhất cái quần l/ót này chịu vứt chứ?"
"Để anh tự vứt."
Cậu ấy có vẻ không muốn, sắc mặt hơi kỳ lạ, nhất quyết giành việc này với tôi, "Em xuống lầu vứt bừa cái là xong."
Sau đó, khi tôi dọn phòng cậu ấy, cảm thấy có gì đó để dưới gối. Tôi vén lên xem, là một chiếc quần l/ót màu xanh dương đậm. Quần l/ót của Đoàn Hàn Vũ đáng lẽ phải rộng hơn, tôi chợt nhớ ra.
Đây là một trong những chiếc quần l/ót cũ của tôi. Tôi cầm chiếc quần l/ót đứng sững, mặt nóng bừng như có ngọn lửa ch/áy.
Đoàn Hàn Vũ ở nhà bếp hét to hỏi có cần thêm nấm hương không, câu hỏi khiến tôi gi/ật mình. Như kẻ tr/ộm, tôi lại giấu nó vào chỗ cũ.
Đoàn Hàn Vũ thỉnh thoảng vẫn đến quán bar nơi tôi làm, có khi uống rư/ợu, có khi không uống gì, chỉ ngồi ở ghế sofa nhìn tôi. Đôi lúc, cậu còn bắt chuyện với người khác.
Tôi thấy một cô gái ngoại quốc xinh đẹp vừa tới đã hôn lên má cậu ấy, còn Đoàn Hàn Vũ thì sao? Cậu ấy cũng hôn lại cô ấy! Hai người trò chuyện vui vẻ, cười nói thân thiết.
Tôi biết mình không nên nhìn, nên tập trung làm việc, nhưng ánh mắt cứ vô thức hướng về đó, càng nhìn càng tức. Chẳng phải Đoàn Hàn Vũ nói yêu tôi sao? Chỉ vì tôi từ chối, cậu ấy có thể quay sang hôn người khác ngay?
Tôi cảm thấy mình không pha rư/ợu, mà đang ủ thứ giấm trăm năm, chua lắm, chua đến nghẹn tim.
Sau vài ngày kìm nén, trong bữa ăn tôi giả vờ quan tâm hỏi thăm cô gái đó là ai.
Biểu cảm trên mặt Đoàn Hàn Vũ rất phong phú, cố tình ăn thêm vài miếng cơm rồi mới bảo đó chỉ là bạn học người Pháp thời du học.
Vài tuần sau, vừa pha rư/ợu xong cho vài vị khách, ngẩng đầu lên thì Đoàn Hàn Vũ đã biến mất. Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, cho đến khi một vị khách vô tình làm đổ rư/ợu lên người tôi. Tôi vào nhà vệ sinh lau dọn, không ngờ gặp Trần Di. Còn có cả Đoàn Hàn Vũ.
Hai người họ vẫn đối đầu gay gắt, tôi lén tiến lại gần để nghe rõ cuộc trò chuyện.
Tôi nghe Đoàn Hàn Vũ cười nhạo: "Anh ấy đã nói rõ với anh từ lâu là hai người chỉ có thể làm bạn rồi mà? Anh không thể giữ chút thể diện, đừng có lén lút trong góc nhìn tr/ộm anh ấy nữa?" Giọng điệu khiến tôi luôn cảm thấy phảng phất vẻ đắc thắng.
Không biết vì nghiến răng hay vì ngậm điếu th/uốc chưa châm lửa, Trần Di nói không rõ ràng: "Thằng nhóc, liên quan gì đến mày? Mày tưởng gọi cậu ấy một tiếng bố, Thật Dật thật sự là bố mày à? Mày coi cậu ấy là bố hay là ai, tao không rõ à?"
Đoàn Hàn Vũ nheo mắt, không chịu thua tiếp lời: "Tôi gọi anh một tiếng anh, là đã nể mặt anh ấy lắm rồi. Nếu anh dám trêu tôi, tôi có thể giao bằng chứng năm xưa cho cảnh sát bất cứ lúc nào, lúc đó, sẽ không còn ai c/ứu anh nữa đâu."
Trần Di ném điếu th/uốc xuống đất, điếu th/uốc chưa hút bị người qua đường giẫm nát tanh bành.
"Mày tưởng Thật Dật năm xưa chỉ vì chuyện này mà đuổi mày về à? Nếu không phải vì phải nuôi mày, Thật Dật đã không bỏ học cấp ba vào trường nghề. Tao nói cho mày biết Đoàn Hàn Vũ, mẹ mày cũng rẻ rúng như thế, cứ thích phá hỏng cuộc đời người khác!"
"Trần Di!" Tôi xông vào, đứng chắn giữa hai người, ánh mắt ra hiệu Trần Di đừng nói nữa, đừng nói nữa. Đừng để Đoàn Hàn Vũ biết. Nhưng đã muộn, tôi quay lại nhìn Đoàn Hàn Vũ, mặt cậu lạnh băng, hỏi tôi rốt cuộc là chuyện gì.