Ngày hội mã cầu, đông tham dự, nghe nói ngay cả An Công chúa lâu ngày Đô cũng tới.
Trình Bích vừa xuống xe từ phủ Trung Hầu lên.
Hắn nhìn ánh mắt nhiệt: nương, lâu gặp, lần trước nghe tin gặp nạn, lo lắm. lý sai tặng hôm trước, thích không? Con ấy chính tay săn..."
Trình Bích đỏ mặt đối đáp, dường khá hài lòng hắn.
Mệnh thật tốt, trước Thanh Phong, này lại gặp Cảnh.
Ta thở dài, chạy đi tìm Trần tỷ chơi.
Hôm nay mã cầu, giải viên minh châu đêm.
Diêm Tiêu xuất chủ nhà, tiện tranh đoạt với khác, hơn nữa, cũng chẳng thích trò chơi khiến mồ hôi nhễ nhại này.
Cuối cùng, cùng Trần Ngọc Nhi, Thanh Phong, Như Mặc đội.
Trình Bích cùng đội khác.
Trước huênh hoang muốn thắng minh châu tặng Bích.
Nghe mà lòng phiền muộn.
Sau chín mới được phủ, phụ sợ làm gia tộc, học chữ, gảy đàn, cưỡi ngựa vịt nhồi.
Tuy tinh chơi đùa cũng vấn đề.
Hơn nữa, ba trận thắng cần thắng trận đủ.
Nhưng đ/á/nh giá bản thân.
Trần tỷ cùng Như Mặc kỵ thuật cực cao, dốc toàn vẫn chân đội, thua liền hai trận.
Sau hai trời đổ mưa, đành tạm dừng đợi mưa tạnh.
Trần tỷ trách ta, bảo rằng trò chơi, chớ tự trách.
Lòng vẫn buồn bực.
Ngồi lát, thủi rừng, định thay y phục.
Chợt nhìn thấy dưới lang hai người.
Một Diêm Tiêu Thăng, kẻ kia chính An Công chúa trong ngôn.
Trong rừng, giọt nước từ cây rơi tách, đàm luận của vẫn rõ ràng đến tai:
Diêm Tiêu nghịch gấp, giọng bỉ: "Ai? Châu? Chẳng qua đồ chơi trong tay bổn quân, lúc đùa giỡn giải khuây mà Sao thể động lòng? Thật nực cười!"
An Công chúa cười hớn hở: "Quả lừa ta, bảo ngươi chẳng hạng đó."
...
Ta dưới cây, gậy đ/ập đầu.
Nhưng đ/au lòng.
Ta quan tâm thích hay không, cần giữ thắng đến hôn, chẳng màng gì khác.
Vậy mà coi đồ chơi, bao nỗ của giễu cợt.
Phía xa, dường tiếng ta.
Ta mới nhận ra mưa tạnh.
Hai dưới lang vẻ nhận cúi chạy vội.
Đến trường đấu, Bích từ xa gọi: "Này! Châu, còn đ/á/nh nữa không?"
Ta nắm ch/ặt tay: Sao lại không?"
Ta muốn thắng muốn thắng cả ba, đoạt giải rồi ném mặt Diêm Tiêu Thăng, bảo chẳng thèm nào!