Hư Vô

Chương 12

10/05/2024 16:26

- Ngoại truyện: Bồi Lâm Uyên.

Ta đã vô số lần tự hỏi bản thân rằng, khi ta Thái Bình lên trên ván cược này, ta có hối h/ận hay không.

Ta không có được câu trả lời, bởi ta đã định trước sẽ phải phụ lòng nàng.

Ta có thể ch*t vì Thái Bình nhưng lại không thể sống vì nàng.

Ta là Bồi Gia Tứ Lang, tuổi trẻ thành danh, Tam Nguyên đệ nhất, bái nhập triều đường.

Năm đó ta khoác hồng bào trở thành trạng nguyên, phụ tá quân vương.

Ta tràn đầy tham vọng bước vào triều làm quan, vốn cho rằng mình đã có thể đạt được những điều to lớn, trở thành một vị quan tốt lưu danh muôn đời.

Nhưng ta đã thấy gì?

Các quan văn võ trong triều kết bè kết phái, coi bách tính như gia súc, coi dân sinh xã tắc như trò trẻ con.

Năm đó quân vương đã nói với ta: "Bồi Khanh, Trẫm muốn trấn chỉnh triều cương, giúp đỡ xã tắc. Ngươi có nguyện trở thành con tốt của trẫm hay không?”

Ta quỳ xuống trước mặt ông ta, trở thành một thanh ki/ếm trong tay quân vương.

Ngoài miệng ta nói rằng ta sẵn sàng Hoàng Thượng mà nguyện ý bất chấp gian nguy nhưng trong thâm tâm ta biết rằng vị quân vương này đã định sẵn là một kẻ bất tài vô dụng.

Ông ta ham muốn hưởng lạ, cho dù có một chút dã tâm, cuối cùng cũng bị lãng phí trong hoàng cung rực rỡ gấm hoa.

Vị bệ hạ này chỉ sợ có tiếng mà không có miếng, không phải là muốn trở thành một vị hoàng đế tốt yêu nước thương dân.

Ta ngồi một mình trong căn đình ven sông rất lâu, không chút động tĩnh nhìn chằm chằm vào bàn cờ trống rỗng.

"A Tiềm, con từ nhỏ đã thông minh, có tham vọng lớn lao, cha luôn sợ con vì chấp niệm quá sâu mà lầm đường lạc lối."

Cha đã vì giang sơn xã tắc mà hết lòng hết sức, nhưng cuối cùng cuối cùng lại một cây chẳng chống vững nhà mà qu/a đ/ời trong sự tiếc nuối.

Thật quá khó để chơi tốt ván cờ này.

Giang sơn này từ lâu đã bị tàn phá, lũ lụt thường , dân chúng lầm than. Khi tin tức truyền đến triều đình, bách tính bất mãn với triều đình và muốn làm phản.

Nếu như biên quan không phải là có Vương tướng quân chấn thủ, e rằng Man Rợ sớm đã bao vây tứ phía.

Dù có đi nước nào đi chăng nữa thì đây cũng giống như ván cờ ch*t chóc.

Cho đến khi Vương Thái Bình, con gái duy nhất của tướng quân Vương Chiến đứng trước mặt ta.

Lần đầu gặp ta, nàng mặc một chiếc váy màu xanh, với một con d/ao găm ở thắt lưng và mái tóc được buộc cao.

Nàng trông không giống một cô nương mà lại giống một tiểu nhi lang.

Nàng cung cung kính kính gọi ta một tiếng tiên sinh, hiên ngang anh khí, ngay thẳng phóng khoáng.

Trong lòng ta suy nghĩ, con gái duy nhất của Vương Chiến, nhìn dáng vẻ của nàng là người được luyện võ từ khi còn nhỏ, tương lau nhất định sẽ trở thành thủ lĩnh của đội quân biên quan tám vạn quân.

Vì vậy ta đã đồng ý với tướng quân Vương Chiến, dạy cho Thái Bình đọc sách.

Ta dạy cho nàng thiên hạ rộng lớn, dân quý quân kh/inh.

Ta dạy nàng binh pháp và cách bố binh bài trận.

Thái Bình ra trận năm mười bốn tuổi và thành danh trong một trận chiến, được mệnh danh là Q/uỷ tướng quân.

Sau khi hồi kinh, nàng đứng trước mặt ta, ngước nhìn ta và nói với vẻ phấn khích: "Bồi Lâm Uyên, cuối cùng ta cũng có thể trở thành một anh hùng vĩ đại bảo vệ bách tính."

Ta đã xem báo cáo trận chiến của nàng ấy, dụng binh như thần, chính là tài năng trời sinh.

Triều đại suy tàn từ lâu này đang rất cần những tướng tài như nàng, nếu không tòa thành sẽ sụp đổ và không ai có thể làm trụ cột.

Ta đã mong đợi rất nhiều nhưng lại không thể ngờ được chính trái tim mình.

Thái Bình đang dưỡng thương tại kinh thành, nàng thường cùng ta đọc sách chơi cờ.

Nàng luôn không thể chịu nổi sự cô đơn. Ban ngày nàng đi chơi với Bồi Nhu và An Ninh nhưng khi màn đêm buông xuống, nàng chắc chắn sẽ tìm tới ta.

Ta vĩnh viễn sẽ nhớ cái đêm mà nàng tròn mười sáu tuổi.

Tiếng ve kêu không ngừng, hương thơm trong vườn lan tỏa, khiến không khí càng trở nên ái muội.

Thái Bình ngồi trên mái tường gọi ta: “Bồi Lâm Uyên, người có muốn uống cùng ta không?”

Ta nhìn lên, nàng như hòa vào bầu trời đầy sao.

Bất tri bất giác, nàng đã lớn đến vậy rồi.

Thái Bình ngồi khoanh chân trên tường, nụ cười trên mặt sáng ngời mà lay động lòng người.

Chẳng trách, chẳng trách Thái tử thường ngày ít nói lại đột nhiên hỏi ta: "Sư phụ, người nghĩ sao về việc sau này ta sẽ phong Thái Bình làm hoàng hậu?"

Ta nhìn Thái tử, một người cẩn trọng như vậy, hóa ra cũng sẽ ngượng ngùng.

Phải rồi, ai mà không yêu được một người con gái nhiệt huyết như Thái Bình cơ chứ.

Nàng ấm áp và mọi người ở gần nàng đều có thể cảm nhận được hơi ấm đó.

Nàng thẳng thắn lại nhiệt tình, thông minh lại điềm tĩnh, tinh ranh mà nghịch ngợm khiến người khác dễ dàng phải lòng.

"Này, Bồi Lâm Uyên, phát ngốc gì đó?" Nàng nhảy từ trên tường xuống, "Nghe nói uống rư/ợu này sẽ có hoàng lương mộng. Ngươi thử xem."

Ta đã uống và có một giấc mộng lớn.

Khi tỉnh dậy, ta đã ngủ một mình trong vườn hoa, trong mộng toàn bộ đều là khí tức của Thái Bình.

Mượn rư/ợu động thủ, Bồi Tiềm a Bồi Tiềm, ngươi vậy mà lại đê tiện như vậy.

Kể từ đó, Thái Bình ít nhiều đã nảy sinh vài phần tình cảm với ta.

Đặc biệt là năn nàng mười tám tuổi, nàng có một trận tử chiến, ta đã đi hàng ngàn dặm để nhờ sự giúp đỡ.

Nàng, người vẫn luôn mạnh mẽ, đã ch/ặt lấy ta, nước mắt nàng thấm đẫm y phục ta.

Nàng nói: "Bồi Lâm Uyên, ta rất h/ận!"

Ta ôm lấy nàng và nghĩ rằng, Thái Bình, nếu nàng biết mọi chuyện hôm nay là do ta gây ra, nàng sẽ cảm thấy thế nào?

Ta muốn gieo một hạt giống h/ận th/ù vào trái tim nàng cho đến khi hạt giống này lớn lên thành một cây cổ thụ cao ngút trời.

Cho dù sau này có bị hàng nghìn người chỉ trích, ta cũng sẽ không hối tiếc.

Ngày hôm đó, ta trở lại kinh thành quỳ trước mặt bệ hạ.

Bệ hạ cười lớn và nói: “Bồi khanh, vẫn là ngươi thông minh, trước kia dù th/ủ đo/ạn gây tổn hại nặng nề cho quân đội của Vương gia, hiện tại lại ra tay giúp đỡ. Bằng cách này, quân đội Vương gia nhất định sẽ phải nghỉ ngơi lấy sức trong vài năm, ta vẫn phải cảm ơn lòng tốt của ngươi."

Ta nhìn chằm chằm xuống mặt đất, chỉ nói: "Là bệ hạ thánh minh."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nói Một Đằng Làm Một Nẻo

Chương 22
Năm tháng huy hoàng nhất, tôi bỏ ra 10 triệu tệ bao nuôi một nam sinh nghèo. Chơi chưa đầy một năm, tôi thấy chán, liền đá gã đi. Không lâu sau, hắn ta ôm cả xấp kế hoạch kinh doanh cùng mấy chứng nhận bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đò hoe, hứa rằng hắn có thể nuôi tôi rồi. Khi ấy tôi đang trái ôm phải ấp, chỉ cười lạnh, bảo hắn ta cút càng xa càng tốt. 5 năm sau. Tôi vừa ngâm nga vừa rửa xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống...ô hóa ra là người quen. Một tấm thẻ đen được đưa tới trước mặt tôi: “20 triệu, một năm.” “Rửa xe à? Thế thì chắc phải rửa đến kiếp sau mất.” Lục Tri Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Ngủ với tôi.”
208
5 Thai nhi quỷ Chương 27

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

[BOYLOVE] CÓ ANH THÍCH EM

Chương 11
Tôi là một người câm, vừa ngốc nghếch lại hậu đậu. Tôi có một người anh trai hoàn hảo và xinh đẹp, ai gặp cũng thích. Đến cả người bạn trai của tôi cũng thích anh ấy. Bạn trai xem tôi là thế thân, ở bên tôi nhưng lại nhung nhớ anh trai tôi, liên tục gửi thư cho anh ấy, còn ép tôi phải bắt chước anh trai. Bạn thân của bạn trai rất ghét tôi. Anh ta liên tục chê bai, gây khó dễ cho tôi, còn xúi giục bạn trai: "Tao nói nghe, bỏ quách tên này đi. Người gì đâu mà xấu xí quê mùa còn bám dai, đã thế còn bị câm, không bằng một nửa anh trai cậu ta. Không xứng, bỏ đi." Tên bạn thân ra sức mai mối cho bạn trai và anh trai tôi. Cuối cùng khi anh trai tôi về nước thì bạn trai chờ không nổi, tàn nhẫn đưa ra lời chia tay rồi bỏ tôi một mình đến tìm anh trai. Hai người sánh vai bên nhau, tỏ tình rầm rộ, chính thức yêu đương. Tôi còn chưa kịp đau lòng thì thằng bạn thân đó đã chạy đến tìm tôi, bẽn lẽn ngại ngùng nói: "Em, biết là em chưa sẵn sàng đến với cuộc tình mới, nhưng có thể cho anh cơ hội không? Anh biết thừa tên ch.ó ch.ết đó không xứng với em, nên anh đã trăm phương nghìn kế chia rẽ hai người để em nhìn rõ bộ mặt thằng chả. Anh thương em lâu lắm rồi, bỏ quách thằng cha đó đến với anh được không? Anh hứa sẽ trân trọng nâng niu em, yêu em gấp vạn lần!" Tôi: ??? Ủa alo! Anh ơi trong kịch bản không có viết như vậy!
Boys Love
Chữa Lành
Đam Mỹ
1
Vượt Rào Chương 16
Ám Hỏa Chương 6