Ch*t ti/ệt!

Lời Tống Nam khiến tôi sững người. Trong đầu tôi chỉ văng vẳng mấy chữ: Cậu ấy đang để bụng chuyện cũ. Hoặc cậu ấy đang chế nhạo tôi.

Tôi vội vàng né tránh ánh nhìn: "Mẹ bảo tớ hỏi cậu, kỳ nghỉ ba ngày này cậu có muốn đi đâu chơi không?"

Tống Nam thờ ơ thu lại ánh mắt.

"Không rảnh." Cậu ấy buông ra hai chữ đó rồi lên lầu.

Trong lòng tôi đã nguyền rủa Tống Nam từ đầu đến chân, từng tấc da thịt.

Lấy điện thoại ra, phát hiện mẹ nhắn tin hỏi đã hỏi ý Tống Nam chưa.

Mẹ luôn đối xử tốt với tôi, đến giờ vẫn vậy.

Để bà không thất vọng, tôi đành cắn răng tiếp tục đi hỏi Tống Nam.

Đứng trước cửa phòng Tống Nam, để tránh lặp lại tình huống x/ấu hổ đến mức ngón chân quặp lại như lần trước, tôi ngẩng đầu gõ nhẹ cửa. Nếu không mở, tôi sẽ đợi thêm.

Cửa mở.

Tống Nam lim dim mắt nhìn tôi: "Thật sự vẫn chưa quên được tớ à? Đuổi theo đến tận phòng?"

Tôi: Đã chia tay thì nên làm người dưng. Nhưng thái độ của Tống Nam còn tệ hơn cả người lạ.

Tôi gắng nhịn không ch/ửi, nghiến răng nói: "Tớ chỉ đến hỏi cậu! Có muốn đi đâu không?"

Tống Nam im lặng nhìn tôi, tôi gượng gạo tiếp: "Ba ngày nghỉ, không lẽ cậu định ru rú trong nhà suốt?"

"Sao không được?" Tống Nam hỏi lại.

Câu trả lời khiến tôi đơ người, quên mất định nói gì.

"Ở nhà chán lắm."

Tống Nam nhếch mép: "Tốt quá, tớ thích chán."

Công cuộc này đúng là gian nan.

Chủ yếu do Tống Nam cứng đầu cứng cổ, nói gì cũng không nghe.

Nghĩ đến cảnh Tống Nam không đi, mẹ tôi chắc buồn lắm.

Tôi nhìn thẳng mắt cậu ấy, khẽ nói: "Cậu không đi, bà ấy sẽ buồn."

Yết hầu Tống Nam khẽ chuyển động. Nhưng cậu ấy vẫn im lặng.

Tôi tưởng đã hết cách. Bỗng nghe cậu nói: "Tùy, cậu chọn đi."

Cuối cùng điểm du lịch được chọn là bãi biển.

Hồi còn yêu Tống Nam, cậu ấy từng nói: Biển rất đẹp.

Đang chuẩn bị lên đường thì nhà xảy ra chuyện.Điện thoại từ nhà ông bà báo tin bà nội đổ bệ/nh. Bố mẹ sốt ruột, bảo tôi và Tống Nam cùng về.

Giữa đi chơi với Tống Nam và về thăm bà, tôi quyết định chọn về. Nhưng bố mẹ bảo không cần, dặn tôi yên tâm đi chơi. Tôi đành ngượng ngùng lên máy bay cùng Tống Nam.

Suốt đường đi, Tống Nam im phăng phắc.

Đến khách sạn lại gặp chuyện x/ấu hổ hơn.

Tôi quên đặt phòng.

Gọi điện cho mẹ xong, Tống Nam ngồi phịch xuống ghế sofa đại sảnh, gương mặt lạnh như băng. Tôi bước đến, cười gượng hai tiếng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Vật tế thần và phản diện phá sản có kết thúc hạnh phúc.

Chương 17
Tôi xuyên thành người chồng phá gia chi tử của nhân vật phản diện Bùi Vọng - kẻ đang sa cơ lỡ vận. Lúc này nguyên chủ đang định lén bán hết đồ đạc giá trị trong nhà, cuỗm tiền bỏ trốn sau khi Bùi Vọng phá sản. Nhớ lại kết cục thảm khốc trong nguyên tác khi nguyên chủ bị Bùi Vọng trở lại trả thù tàn nhẫn. Tôi lập tức dừng tay, quyết định bám chặt đùi hắn, an phận làm người đàn ông đứng sau thành công của hắn. Chỉ là tiết kiệm tiền thôi mà? Tôi quá giỏi việc này rồi. Chuyển nhà thuê tầng cao không thang máy, vừa tập thể dục vừa tiết kiệm một công đôi việc; Bùi Vọng đi làm, tôi đổi số điện thoại mua thẻ tháng xe đạp công cộng cho hắn; Bùi Vọng muốn đặt đồ ăn, tôi lập tức mở ứng dụng... Sau này, khi Bùi Vọng lại công thành danh toại. Tôi định nhận tiền chia tay rồi đi. Ai ngờ lại bị người đàn ông mắt đỏ ngầu ghì chặt trong lòng, nghiến răng hỏi: "Giờ anh đã có tiền rồi. Vẫn không đủ tư cách ở bên em sao?"
989
5 NGƯỜI TRONG TÂM KHẢM Chương 8 HẾT
7 Mầm Ác Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm