11.
Nhưng lại thì tôi thấy có gì đó sai sai.
Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?
Hắn người thua trò cũng chính hôn.
Tôi chưa phiền thì thôi, lại lên án đức tôi?
Không có cửa đâu.
Tôi khoanh tay tỏ thờ ơ: sao lúc đó cậu không từ chối? Rồi giờ lại đến phiền tôi?”
Chu Mạc đầu, giống như đang suy điều gì đó.
Các cơ trên cánh tay cũng đầu căng ra.
Tôi lùi lại hai bước, giữ tương đối an toàn.
Một lúc lâu sau, Mạc thích câu: “Tôi không phiền cậu, có việc phải suy thôi.”
Tôi ồ lên tiếng, cũng không muốn hỏi nhiều nữa.
Bởi tôi luôn cảm thấy rằng nến còn tiếp tục nữa, có sẽ xảy ra số chuyện nằm ngoài liệu tôi.