Gần nửa tháng phong trần lộ sương, ta đeo mặt nạ Lâm Yên Qua, cùng toán quan binh tinh nhuệ này gấp rút viện trợ biên ải.
Đêm khuya, đoàn người tới khu rừng rậm gió lạnh rít gào. Đường trường vất vả khiến binh sĩ đã lộ vẻ mệt mỏi. Ta nhìn về phía thủ lĩnh toán quân.
"Nghỉ ngơi chốc lát rồi lên đường." Ta ra hiệu. Hắn gật đầu đồng ý, dù hiểu ý ta một cách khó khăn.
Là nữ nhân duy nhất trong đoàn, mấy ngày qua mỗi lần dừng chân, ta đều đảm nhiệm việc bếp núc. Đêm nay cũng không ngoại lệ.
Ta dùng tương đậu và thịt muối hầm một nồi sốt thơm phức. Chẳng ai hay, trong sốt ấy đã bỏ th/uốc mê.
Lũ quan binh râu ria xồm xoàm cảm tạ rối rít, rồi vừa ăn khoai lang vừa húp sốt ngấu nghiến. Ăn xong, họ đắp chăn ngủ say như ch*t.
Mấy tên canh đêm cũng díp mắt gà gật, rồi ngủ vật ra trước xe ngựa.
Ta ngậm hai ngón tay huýt lên tiếng còi bồ câu chói tai. Trong chớp mắt, rừng sâu bừng lửa, bọn cư/ớp núp rừng cầm đuốc ào tới, vây ch/ặt hai mươi xe rơm cùng hơn ba mươi quan binh bị th/uốc mê hạ gục.
Ta bước ra từ đám binh sĩ ngủ mê, tay cầm chiếc rìu phóng mạnh vào xe ngựa. Rơm rạ văng tung tóe, lộ ra những thỏi vàng óng ánh.
Tiếng thở gấp vang lên, có kẻ tham vàng, có kẻ tham ta. Nhưng ta là tâm phúc của Yến Từ, chẳng ai dám động đến.
"Kiểm trước, rồi chuyển." Thủ lĩnh cư/ớp quay người hô to, "Xuống ngựa, làm việc!"
Mười vạn lượng vàng. Đây là số tiền Yến Từ đã thương lượng với tướng cư/ớp. Hai mươi xe rơm tưởng nhẹ tênh, nhưng trong bao tải chứa đầy vàng, kéo đi cũng tốn sức ngựa, cải trang như chở đầy vật tư.
Bốn mươi tên cư/ớp cơ bắp cuồn cuộn cũng phải đi đi về về cả chục lượt mới chuyển hết mười vạn lượng vàng này.
Giữa đông giá rét, lũ thảo khấu mồ hôi nhễ nhại vì chuyển vàng, cổ họng khô như ch/áy.
Phú quý mê hoặc lòng người, chẳng ai để ý tới ta. Chúng thấy ta ngồi khắc băng bên suối đóng băng, tưởng ta đang gi*t thời gian.
Bỗng mùi rư/ợu thơm ngào ngạt tỏa ra. Tất cả cư/ớp đều ngoảnh lại nhìn bình rư/ợu ta vừa mở nắp.
Đó là rư/ợu từ xe ngựa, Yến Từ chu đáo chuẩn bị mười bình rư/ợu quế hoa lâu năm cho quan binh dùng.Vẫn còn nguyên một bình đầy, ta bỏ mấy viên băng vừa khắc vào rư/ợu. Thứ rư/ợu thơm ngàn dặm ấy giờ vừa lạnh, vừa ngọt.
Tiếng nuốt nước bọt vang lên liên hồi. Ta vội đậy nắp bình rư/ợu, thủ lĩnh toán cư/ớp vẫn im lặng, nhưng lũ tiểu tốt đã không nhịn được.
"Đại ca!" Một tên gào lên, "Có rư/ợu ngon thế này, mỗi người nhấp một ngụm cũng chẳng sao!"
"Đúng đấy! Con mụ này còn bỏ cả băng vào, định hưởng thụ một mình à? Đợi băng tan thì rư/ợu nhạt như nước ốc!"
Tiếng hùa theo nổi lên ầm ĩ. Tên tướng cư/ớp quát "im miệng", phi ngựa tới trước mặt ta.
"Ngươi uống trước đi." Hắn áp đ/ao vào cổ ta, ánh mắt sắc như diều hâu ghim ch/ặt, "Hay là...ngươi không dám uống?"