Thoạt nhìn thì vest, cà vạt, trông rất lịch lãm. Nhưng chỉ có tôi biết, dưới bàn, anh ấy đang vùng vẫy muốn đạp bay chiếc tất bông vừa mới đi vào.
Tôi giả vờ chụp hoa, nhưng thực ra là chụp anh ấy.
Bó hoa hồng sắp tàn, còn cành hoa cát tường mới m/ua được anh ấy bày trên bàn.
12.
Tôi kẹp điện thoại đi ra khỏi phòng thay đồ, giả vờ hỏi một cách tùy tiện: "Chu Sướng? Anh ấy thích Omega mà nhỉ?"
"Anh ấy đúng là đã từng nói thích Omega thơm và mềm mại hơn, nhưng ai bảo Alpha cay đắng thì không thơm chứ? Cậu quan tâm dưa hấu dưa bở làm gì, hái xuống nếm thử một miếng chẳng phải biết ngay sao? Vả lại, ngoài anh ấy ra còn có những người bạn khác nữa, nếu không được thì tôi giới thiệu cho cậu một Omega khác."
Tôi qua loa trả lời vài câu, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói là xem tình hình rồi quyết định.
Cúp điện thoại, tôi đột nhiên nhớ ra. Hơn mười ngày trước, anh ấy lại một lần nữa say xỉn ở quán bar.
Khi tôi đến đón anh ấy, anh ấy tựa vào lòng tôi nói: "A... Vẫn là Omega tốt hơn. Rư/ợu ngải đắng, không ngon chút nào."
Ngày hôm đó, tôi đã thức trắng đêm, suy nghĩ rất lâu.
Mãi đến khi tia nắng đầu tiên của bình minh ló dạng, tôi mới cuối cùng quyết định từ bỏ.
Nếu không có đứa bé này, có lẽ mọi chuyện đã kết thúc như vậy.
Vì thế đứa bé này có lẽ là sợi chỉ tơ hồng của ông Tơ bà Nguyệt đầu th/ai chuyển thế.
Omega khác có tốt đến đâu, cuối cùng cũng không bằng một tờ giấy đăng ký kết hôn.
13.
Trên đường về nhà vào buổi tối, tôi lại nhận được điện thoại của Trương Bình.
Cậu ấy có chút áy náy nói: "Xin lỗi nhé, hình như tôi lỡ lời rồi!"
"Tôi chỉ nói với Chu Sướng là muốn giới thiệu đối tượng cho hai người, không hiểu sao anh ấy lại tức gi/ận, chặn số điện thoại của tôi luôn rồi."
"Xin lỗi cậu, ban đầu là muốn giúp cậu thăm dò ý anh ấy, ai dè thăm dò bay xuống cống rồi!"
Nghe cuộc điện thoại này, lúc đó tôi vẫn chưa nghĩ nhiều. Dù sao thì dạo gần đây, Chu Sướng cứ cách dăm ba bữa lại nổi gi/ận một lần, nói chung là vẫn có thể giải quyết được.
Nhưng không ngờ, khi tôi về đến nhà, anh ấy lại biến mất.
Giấy đăng ký kết hôn bị x/é tan nát nằm rải rác trên sàn phòng khách. Ngay cả lọ nước hoa pheromone, anh ấy cũng không mang đi.
Tôi lại đi tìm ở nhà và công ty của anh ấy, nhưng đều không thấy.
Điện thoại bị chặn, WeChat bị chặn, ngay cả Alipay cũng bị chặn.
Tôi chỉ có thể huy động bạn bè đi tìm ở những nơi anh ấy thường lui tới.
Đến tận 3h sáng, tôi vừa bước vào Đồn cảnh sát, thì nhận được một cuộc gọi quen thuộc.
"Xin chào anh Cố, bạn của anh say xỉn ngã gục trước cửa nhà tôi rồi!"
Khi tôi đến nơi, anh ấy đang nằm trong phòng nghỉ của ông chủ quán bar. Trong tay cầm một chai rư/ợu ngải đắng, uống một ngụm lại ch/ửi một câu: "Đồ tra nam thối tha!"
"Đồ súc vật! Chúc cậu vĩnh viễn không “ngóc đầu” lên được!"
"Đồ ranh con khốn nạn, tôi m/ù mắt mới nhìn trúng cậu..."
Ông chủ kể cho tôi mới biết, để không bị người khác tìm thấy, anh ấy đã trốn vào một quán karaoke mới mở trên con phố này, say rồi mới lảo đảo ngã gục trước cửa quán bar.
Tôi gi/ật lấy chai rư/ợu trong tay anh ấy, cõng anh ấy trên lưng. Men theo bóng của cột đèn đường về đến nhà, anh ấy vẫn không ngừng ch/ửi bới.
Đến cuối cùng, đầu óc đã không còn theo kịp nữa, chỉ có thể lặp đi lặp lại câu "đồ khốn nạn".
Tôi thay quần áo cho anh ấy rồi đặt lên giường, vừa vào bếp nấu canh giải rư/ợu vừa gọi điện cho đồng nghiệp ở Khoa sản.
Về lý thuyết, người có th/ai không nên uống rư/ợu, say xỉn lại càng không tốt. Để đề phòng, tốt nhất nên đến bệ/nh viện kiểm tra một chút.
Nhưng cậu ấy đồng thời cũng nhắc nhở tôi: "Chiều nay anh ấy có đến bệ/nh viện, hỏi tôi thời gian muộn nhất để ph/á th/ai là mấy tuần, tâm trạng anh ấy không được tốt lắm, tôi khuyên hai vợ chồng cậu nên nói chuyện thẳng thắn với nhau."
14.
Khi tôi nấu xong canh giải rư/ợu mang ra, anh ấy đã tỉnh.
Anh ấy lôi quần áo của mình ra khỏi máy giặt, không thèm quan tâm có ướt hay không, ôm lấy rồi đi ra ngoài.
Tôi nắm lấy cổ tay anh ấy để ngăn lại, anh ấy liền hất tay tôi ra.
Tôi bế anh ấy lên theo kiểu công chúa, anh ấy lập tức cứng đơ người, như một tấm thép.
Tôi ôm anh ấy, anh ấy liền đ/á tôi một cái thật mạnh. Tôi đ/au đến mức quỳ xuống đất, anh ấy quay đầu lại nhìn tôi một cái, rồi tiếp tục đi ra ngoài.
"Chu Sướng!" Tôi gọi to tên anh ấy, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Anh ấy dừng bước nhưng không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng đến rợn người: "Cố Giản, chúng ta ly hôn đi, đứa bé này, tôi không muốn nữa."
Tôi vịn vào tường đứng dậy, hỏi: "Tại sao? Ít nhất cũng cho tôi một lý do."
"Bởi vì tôi không thích trẻ con, tôi không thích cậu. Sinh đứa bé này ra, nửa đời còn lại của hai chúng ta sẽ bị đứa bé này trói buộc, phải sống mãi với một người không thích."
"Chẳng phải cậu nói không muốn ở bên Alpha sao? Omega mà Trương Bình giới thiệu kia rất tốt mà, cậu ta sẽ sinh con cho cậu, cậu ta sẽ không bị dị ứng với pheromone, cậu ta sẽ không đi chân trần trên sàn nhà, cậu ta cũng sẽ không kén ăn không ăn thịt, những gì cậu muốn, cậu ta đều có thể làm được."
Tôi cảm thấy trong miệng có một vị đắng. Một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói, "Vậy còn trước đó anh nói, muốn đưa tôi về nhà..."