MƯỢN XÁC SỐNG

Chương 7

08/09/2025 13:33

Để đảm bảo không sơ hở tý nào, tôi tìm trước một bệ/nh viện tư nhân có tính bảo mật cực cao, lập hồ sơ rồi kiểm tra toàn diện cơ thể.

Tôi còn m/ua chuộc mấy thám tử tư, giám sát Vu Tư Minh và Tần Miểu Miểu.

Dù sao không chỉ bọn họ sốt ruột, tôi cũng rất sốt ruột.

May mắn thay, Dương Thành Cương không làm tôi thất vọng.

Ngày thứ ba sau khi tôi gửi ảnh cho anh ta, anh ta đã xông thẳng đến thành phố của chúng tôi, tìm được Tần Miểu Miểu liền đ/á/nh cho một trận tơi bời.

"Đồ đĩ thõa, lừa tôi nói đi công tác, hóa ra là đến đây lén lút với đàn ông, trách không được hôm đưa tang bố tôi Lâm Diểu Diểu phản ứng kỳ lạ như vậy, hóa ra bọn mày sớm đã sau lưng “ám độ Trần Thương”* rồi, mày đợi tao đ/á/nh ch*t mày, rồi đi tìm Vu Tư Minh, tao phải xem, bao nhiêu năm huynh đệ, anh ta có xứng với tao không."

(Ám độTrần Thương: có nghĩa là lén lút đưa quân đi đường khác để tấn công, hay nói rộng hơn là dùng một chiêu trò lừa gạt, che giấu mục tiêu thực sự bằng cách tạo ra một mục tiêu giả để đ/á/nh lừa đối phương.)

Tần Miểu Miểu bị đ/á/nh kêu la thảm thiết, không còn cách nào chỉ có thể phản kháng, nhưng vì hoàn toàn không nhận được dưỡng khí tiếp mệnh của tôi, công lực của cô ta giảm đi rất nhiều, không được mấy cái đã bại trận, chỉ có thể nhân cơ hội trốn khỏi khách sạn.

Tôi một đường đi theo cô ta, ai ngờ cô ta lại trực tiếp đến nhà tôi.

Món trang sức tức gi/ận lơ lửng giữa không trung, hai mắt như muốn phun lửa.

Tôi gọi cho Vu Tư Minh và Dương Thành Cương mỗi người một cuộc điện thoại, rồi ngồi ở quầy bar uống một bát cháo ngon lành, mới chậm rãi mở cửa.

Trên quầy bar ở huyền quan cửa, bày sẵn tờ thông báo khám th/ai tôi đã chuẩn bị trước.

Tần Miểu Miểu vội vã xông vào không kịp đề phòng đ/ập đầu vào đó, sau cảm giác đ/au đớn hoa mắt chóng mặt, cô ta nhìn rõ những chữ trên đó.

"Cô lại mang th/ai rồi?"

Dù sao cũng đã x/é rá/ch mặt, cô ta cũng không hề kiêng dè, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy ánh sáng đ/ộc á/c.

Tôi gật đầu, mặt không cảm xúc cầm tờ khám th/ai lên, lắc lắc trước mặt cô ta.

"Đồ ngốc, đừng tưởng rằng tôi không biết cô là thứ gì."

Nói xong, tôi lách người, tiếng chuông gió thanh thúy đồng thời vang lên.

Còn chưa đợi Tần Miểu Miểu hồi phục tinh thần, món trang sức trên đỉnh đầu tôi đột nhiên lóe ra, lấy ra một nắm bùa đ/ốt rồi ném lên người cô ta.

Tần Miểu Miểu sợ hãi hét lên, vung tay múa chân muốn túm lấy mó trang sức, nhưng lại phát hiện luôn xuyên qua không trung.

"Các người, đều đáng phải h/iến t/ế cho tôi, tôi muốn gi3t ch*t các người, để các người tiếp mệnh cho tôi."

Cô ta vừa nói, vừa cười đi/ên cuồ/ng, ánh mắt càng nhắm vào bụng tôi.

Nhưng phù chú ném về phía cô ta càng ngày càng nhiều, cô ta muốn đến gần tôi một bước cũng rất khó.

Ngay lúc này, Vu Tư Minh và Dương Thành Cương cả hai đều mặt mày bầm dập xông vào.

Rõ ràng, hai người này còn tranh thủ đ/á/nh nhau một trận.

Vừa vào cửa, bọn họ đã bị vẻ mặt dữ tợn của Tần Miểu Miểu dọa cho gi/ật mình.

Tần Miểu Miểu ngẩng đầu, xung quanh đều là ngọn lửa hư ảo, th/iêu đ/ốt rực liệt linh h/ồn ít ỏi của cô ta, cô ta đỏ ngầu mắt, đáy mắt như muốn phun ra lửa.

Vu Tư Minh bị dọa sợ, nhất thời đứng hình tại chỗ.

Còn Dương Thành Cương, nhìn thấy bộ dạng vợ mình phát cuồ/ng bi/ến th/ái, cho rằng cô ta vì Vu Tư Minh mà tranh giành tình cảm với tôi, trong lúc kinh hãi, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến vẫn là bảo vệ tôn nghiêm của mình với tư cách là một người đàn ông.

"Đồ đĩ thõa, đồ đàn bà chanh chua, ngoại tình còn trơ trẽn xông đến tận cửa, tôi muốn ly hôn với cô, cô cút xéo đi tay trắng!"

Tần Miểu Miểu đột ngột quay phắt lại nhìn anh ta, ánh mắt đầy oán đ/ộc.

"Tôi tay trắng rời đi? Ha ha ha ha, Dương Thành Cương, anh còn có cái rắm gì nữa chứ, tôi có chia, thì cũng chỉ chia được chút xíu từ cái gã nghèo rớt mồng tơi, vách tường trống trơn của anh thôi!"

Dương Thành Cương gh/ét bỏ liếc nhìn cô ta một cái, rồi lại nhìn sang Vu Tư Minh.

"Hừ, đồ cặn bã, trai đểu gái lẳng, các người sẽ không có kết cục tốt đâu, các người cứ chờ đấy, chẳng phải có cả tỷ tài sản sao, chẳng phải có tiền lắm sao, tôi đây sẽ đi chụp lại mấy cái ảnh lén lút vụng tr/ộm của các người rồi tung lên mạng, cho các người thân bại danh liệt."

Nói xong, quay người định bỏ đi.

Tần Miểu Miểu thấy vậy, đột nhiên giơ một đôi tay đã bắt đầu bong tróc da, móng tay nhọn hoắt trở nên dài ngoằng, chộp thẳng vào sau lưng Dương Thành Cương.

"A......" Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Dương Thành Cương quay người lại, không thể tin nổi dùng hơi thở cuối cùng nhìn xuống cái mớ m/áu me đỏ tươi bị Tần Miểu Miểu móc ra.

"Cô.......", vừa kịp thốt ra một tiếng, liền ngã xuống đất, tắt thở.

"Xuống địa ngục? Đã vậy, thì anh cứ đi trước đi!"

Tần Miểu Miểu cười nham hiểm, tham lam há miệng định ăn cái thứ trong tay.

Một vũng m/áu tươi lênh láng trên mặt đất, Vu Tư Minh bên cạnh thì sợ đến ngây người.

Ngay lúc Tần Miểu Miểu sắp nhét thứ đó vào miệng, tôi vội vàng nhặt cái chuông lên ném lại về phía cô ta.

Cô ta đ/au đớn run lên, thứ trong tay cũng rơi xuống đất. Sau đó, từ trong cơ thể cô ta, một đạo bạch quang b/ắn ra, một cái x/á/c thối trắng hếu bị mạnh mẽ bật ra khỏi cơ thể Tần Miểu Miểu.

"Chính là lúc này!" Tôi hướng lên không trung hô lớn.

Món trang sức liền xông thẳng về phía cơ thể, mấy lần dung hợp, Tần Miểu Miểu thật sự đã trở lại.

"Ối chà, cái cảm giác đặt chân lên mặt đất đúng là sướng tê người."

Cô ta hưng phấn giậm chân giậm tay, vui vẻ như một đứa trẻ. Mà một mùi nước tiểu khai nồng nặc xộc vào mũi, chúng tôi đồng thời quay đầu lại, Vu Tư Minh lại tè ra quần.

Anh ta đột ngột quỳ xuống bên chân tôi, ôm ch/ặt lấy chân tôi.

"Vợ ơi, anh bị con quái vật này làm cho mê muội rồi, anh yêu em mà, anh luôn yêu em mà, em tha thứ cho anh đi, em c/ứu anh với."

Da thi nhìn Vu Tư Minh, trong mắt gần như phun ra lửa. Cô ta đi/ên cuồ/ng gào thét, vươn tay lần nữa xông về phía Vu Tư Minh.

Tôi hoảng hốt rút chân ra, lách mình tránh né.

Ngay lúc này, da mặt Vu Tư Minh đột nhiên bắt đầu bong tróc, da thi khựng lại.

"Mày đã làm gì hắn?"

Tôi cười híp mắt vỗ tay. "Tôi biết anh ta là người cuối cùng cô có thể mượn mạng rồi, cho nên trong đồ ăn thức uống của anh ta tôi đã bỏ thứ th/uốc khắc chế với mấy thứ của cô, rất xin lỗi, sinh cơ cuối cùng của cô, không còn nữa rồi."

Vu Tư Minh cũng ngây người, anh ta ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn tôi.

"Diểu Diểu, em nói vậy là có ý gì."

Vừa nói, vừa hoảng lo/ạn giữ lấy những miếng da thịt đang rơi xuống của mình.

"Ý của em là, có lẽ sau này anh vẫn là người, nhưng mãi mãi không thể sống dưới ánh mặt trời được nữa, đương nhiên, em cũng không ngại tìm cho

anh một vị đại sư, thu anh lại rồi dạy dỗ cho tốt."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm