Kể từ khi Tần Mặc xông vào nhà tôi gây chuyện, hắn tự giác dọn vào phòng khách. Suốt cả mùa hè, hắn đều lảng vảng trong căn hộ của tôi.
Đến ngày trước khi nhập học, Tần Mặc ủ rũ ngồi co ro trên sofa, hai tay ôm lấy đầu gối. Vừa bưng mâm cơm ra, tôi đã thấy hắn cúi gằm mặt, lơ đãng bấm điều khiển.
“Sao thế?” Tôi bước lại gần.
Tần Mặc ngẩng lên nhìn tôi, đột nhiên thổ lộ: “Tần Dục, em sắp phải đi học rồi.”
Suốt tháng này, hắn không còn gọi tôi là “anh” nữa. Bởi Lâm Vũ gọi thẳng tên Tần Dục, hắn gh/en t/uông nên cũng học theo.
Tôi xoa tóc hắn: “Anh biết mà. Ăn cơm xong thu xếp đồ đạc, anh sẽ lái xe đưa em đi.”
Đại học của Tần Mặc ở ngay Bắc Kinh. Từ căn hộ tôi đến đó chỉ mất khoảng một giờ xe, chẳng hiểu hắn buồn rầu cái gì. Thậm chí tôi còn có thể đến thăm và ăn trưa cùng hắn.
Hắn cụp mắt, giọng trầm xuống: “Em không thể ở bên canh chừng anh nữa rồi. Anh... liệu anh có thích người khác không?”
Ánh mắt hắn dán ch/ặt vào tôi, phơi bày tất cả trăn trở. Chỉ cần tôi nói dối, hắn sẽ lập tức nhận ra.
Thiếu an toàn là thế, nhưng Tần Mặc vốn không phải loại người khoanh tay chờ ch*t.
Tôi kéo nhẹ dái tai hắn, giọng đầy ẩn ý: “Không phải đã cài phần mềm nghe lén vào điện thoại anh rồi hử? Vẫn chưa đủ à?”
Tần Mặc trợn mắt kinh ngạc: “Sao... sao anh biết?”
Tôi khẽ nhếch mép: “Nếu cứ để người khác tùy tiện cài phần mềm gián điệp, anh đã không tồn tại nổi trong giới này rồi.”
Tần Mặc vô thức siết ch/ặt nắm đ/ấm, nài nỉ: “Anh ơi... đừng gỡ nó ra được không?”
Hừm, có việc cầu cạnh lại biết gọi anh thân mật thế này.
“Anh đâu bảo em là anh gỡ.”
“Vừa rồi giả bộ ủ rũ, muốn anh đồng ý yêu cầu vô lý gì nữa hả?”
Hắn nghẹn lời, không ngờ tôi thẳng thừng vạch trần. Lát sau mới lắp bắp:
“Anh... cho em một danh phận được không?”
“Muốn làm bạn trai anh?”
“Ừm.”
Suốt tháng qua, tôi không ngừng xem xét lại tình cảm với Tần Mặc.
Trứng rán ch/áy đen như socola do hắn làm, tôi vẫn bình thản nuốt trôi. Tôm hắn bóc vội khi chưa rửa tay, tôi cũng chẳng chê bẩn.
Hôm trước, hắn m/ua cho tôi đôi tất cực x/ấu.