2.
Mấy người mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang bước vào nhà Chu Lệ, kéo tôi về với thực tại.
Rất nhanh, th* th/ể được khiêng ra.
Đám đông sợ hãi nép sang hai bên nhường đường. Không biết ai vô tình trượt tay, vén tấm vải trắng phủ trên x/á/c lên.
Dù có người lập tức đậy lại, nhưng cảnh tượng gh/ê r/ợn kia vẫn cắm sâu vào trí n/ão tôi.
Khuôn mặt k/inh h/oàng, đôi mắt trợn trừng gần như lồi cả ra khỏi hốc, chiếc máy sấy ch/áy đen vẫn còn dính dây điện, lẫn vào m/áu thịt nơi bụng, tựa như một con mãng xà đang gặm nhấm cơ thể Chu Lệ.
Dạ dày tôi cuộn trào, suýt nôn, đang định rời mắt thì lại thoáng thấy bàn tay trái của Chu Lệ bị hở ra khỏi tấm vải trắng.
Ngón trỏ duỗi thẳng, bốn ngón còn lại co cụp. Trước khi ch*t, dường như cô ấy đang chỉ về phía nào đó.
Chẳng lẽ là chỉ hung thủ?
Ký ức về đêm qua bừng tỉnh trong đầu. Tiếng nói trầm thấp, âm u dường như lại vang lên bên tai tôi:
“Không cho tao bú, còn không cho tao chạm, thật đáng ch*t!”
Không ngờ hôm nay Chu Lệ thật sự ch*t rồi. Tôi bắt đầu hoài nghi, tối qua nghe thấy liệu có phải tiếng trong phim kinh dị không. Hay chính là tiếng lòng của đứa bé kia, chính nó hại ch*t Chu Lệ?
Trong đầu tôi tự vẽ ra cảnh tượng: thằng bé cầm máy sấy còn cắm điện, ném vào bồn tắm nơi Chu Lệ đang ngâm mình.
Không thể nào… Đứa bé nhiều lắm chỉ một tuổi, đến việc nhấc nổi cái máy sấy còn chưa chắc làm được.
Thấy có người bế cậu bé đang khóc ré lên từ trong phòng Chu Lệ đi ra, tôi lại một lần nữa tự phủ định ý nghĩ hoang đường trong đầu.
Đứa bé bị dọa sợ, vẻ đáng thương khiến người ta phải động lòng. Chắc chắn do tôi mất ngủ, nghĩ quẩn mà thôi.
Buổi chiều, quản lý khu nhà gõ cửa phòng tôi. Thấy vợ chồng chị Hồng và ông chồng phòng 102 cũng đứng ngoài, tôi mở cửa đi ra.
“Chuyện đứa bé chắc các anh chị cũng biết rồi, cảnh sát đã báo cho trung tâm phúc lợi, sắp có người đến đón. Giờ xem ai có thể tạm chăm sóc một chút, tội nghiệp nó.”
Bà quản lý để đứa bé ngồi ngay hành lang, ánh mắt quét qua từng người chúng tôi.
“Cảnh sát đã tới rồi, sao không giao luôn cho họ?”
Ông chồng phòng 102 hỏi đúng điều tôi muốn hỏi.
“Trong thành phố liên tiếp xảy ra nhiều vụ án mạng, cảnh sát giờ thiếu người trầm trọng. Họ đưa về cũng chẳng ai chăm, lại sợ giữa đường xảy ra chuyện, nên mới đề nghị để hàng xóm trông giúp, chờ nhân viên phúc lợi đến.”
“Thế thì chỉ còn cách nhờ tiểu Lưu chăm vậy, cô ấy là cô giáo mầm non, hiểu rõ cách chăm trẻ nhất.”
“Khụ khụ, khụ khụ…”
Tôi vội vàng ho vài tiếng: “Tối qua tôi bị cảm, bệ/nh nặng lắm, nếu lây cho đứa bé thì phiền phức, thôi tìm người khác đi.”
Vốn dĩ tôi chẳng muốn chăm trẻ, thêm chuyện tiếng nói kỳ quái và cái ch*t của Chu Lệ, giờ tôi chỉ mong tránh càng xa càng tốt.
“Nhà tôi không thích trẻ con, không giúp được.”
Ông chồng 102 xua tay.
“Đừng nhìn tôi, nhà tôi đã có hai đứa rồi, thêm nữa thì ch*t mất.”
Chị Hồng lườm một cái, cúi xuống nhét đứa bé vào tay bà quản lý: “Hay cho ở cùng quản lý trước đi.”
“Thế sao được, tôi một mình đã bận muốn ch*t, lấy đâu ra thời gian trông trẻ.”
Mỗi người một lý do, chẳng mấy chốc tranh cãi ầm ĩ.
Mong sao đừng lôi tôi vào. Tôi day thái dương, giả vờ chóng mặt, im lặng đứng một bên.
Bỗng lại nghe thấy giọng trầm thấp âm u kia lẩm bẩm: “Lần này chọn ai đây? Chọn người phụ nữ ng/ực to kia, hay chọn cô giáo mảnh mai này? Khó nghĩ quá…”
Từng sợi lông tơ trên người tôi dựng đứng.
“Mọi người… nghe thấy không?”
Tôi không kìm được, buột miệng hỏi.
Chẳng ai để ý đến tôi, họ vẫn mải tranh cãi, ngoài tôi ra, không ai phản ứng gì với giọng nói kia.
Theo bản năng, tôi nhìn về phía đứa bé, tim thắt lại. Nó vẫn đang trong tay chị Hồng, nhưng đôi bàn tay nhỏ đã sớm bấu ch/ặt vào ng/ực chị, gương mặt thỏa mãn vùi trong đó.
Đây có thực sự là hành động của một đứa trẻ bình thường không? Hay chỉ là một kẻ bi/ến th/ái đội lốt trẻ con?
“Đủ rồi!”
Tiếng quát bất ngờ của chị Hồng c/ắt ngang nỗi sợ hãi trong đầu tôi.
“Giờ người ta ích kỷ quá. Chỉ là một đứa trẻ thôi, một cũng nuôi, hai cũng trông, để tôi mang về nhà trước.”
“Nói trước, con thứ hai nhà tôi còn bú mẹ, nhà không có sữa bột. Đứa bé này nếu đói, tôi không có cách nào vì sữa của tôi còn chẳng đủ cho con mình.”
“Nhà Chu Lệ có sữa bột mà.”
Nguy hiểm tạm tan, tôi buột miệng lẩm bẩm.
Chị Hồng không nghe thấy, bế đứa bé đi. Bà quản lý thì kéo tay tôi lại:
“Tiểu Lưu, tôi có chút việc gấp, cô qua nhà Chu Lệ lấy ít sữa bột về, lát nữa chị Hồng sẽ tìm cô.”
Chưa kịp từ chối, bà đã biến mất trong màn sương m/ù dày đặc ngoài hành lang.
Tôi thở dài, thái dương nhói gi/ật từng hồi. Khỉ thật, sao phải thò miệng nói câu thừa thãi kia.
Nhưng giúp chút chuyện nhỏ mà không chịu, sau này còn mặt mũi nào ở khu này nữa.
Đi đi lại lại trước cửa vài vòng, cuối cùng tôi cũng bước vào nhà Chu Lệ, nhanh chóng lấy hộp sữa bột trên bàn.
Cùng với một quyểnn “ sách nhi khoa” đang mở sẵn. Chỉ vì nội dung trong đó khiến tôi không tài nào rời mắt được…