Sáng hôm sau, tôi bị bố và ông nội gọi điện liên tục đ/á/nh thức.
Tôi cực kỳ cáu gắt khi bị đ/á/nh thức:
"Trời có sập cũng phải đợi con ngủ đã đã!!!"
Giọng bố nghiêm túc:
"Bố biết vì sao bao năm nay con chưa yêu đương rồi."
Tôi bực mình:
"Sáng sớm đã đòi ép cưới? Bố đến tuổi mãn kinh rồi à!"
"Tô Mạn, con có một mối hôn ước âm phần."
"Cái gì?"
Tôi bật dậy khỏi giường.
Chỉ ngủ được hai ba tiếng, tôi đội hai quầng thâm khổng lồ đến biệt thự ở ngoại ô.
Tôi nhấp ngụm trà, giả bộ bình tĩnh:
"Con từ đông thành chạy sang tây, bố đừng bảo là tính nhầm đấy."
Nhưng thực ra là trong lòng có chút nôn nao.
Năng lực của trưởng bối nhà họ Tô, tôi vốn rõ.
Chỉ là, không biết phải đối diện thế nào.
Cô đơn hơn hai mươi năm, Thẩm Yếm Ly, con m/a ấy vì tôi mà hóa thành người.
Giờ lại bảo, định mệnh của tôi là một người khác?
Vậy cậu ấy thì sao? Phải làm thế nào?
"Tối qua bố xem quẻ cho con, có lẽ là tiền duyên chưa dứt, một lời ước dưới âm ty, buộc với một h/ồn phách ngoài hồng trần."
"Người này dáng vẻ thanh nhã thoát tục. Tính tình ôn nhu, tâm tư tế nhị, khi sống vốn là người tình thâm nghĩa trọng. Đến minh giới vẫn không ng/uôi nhớ thương, không chịu luân hồi."
Tôi choáng váng:
"Vậy phải làm sao?"
Ông đưa tôi lá bùa dẫn mộng.
"Đêm nay để dưới gối, con tự hỏi hắn."