Trong Thủy Kính, Thẩm Vọng Thư đứng trước mặt một nhóm đệ tử nội môn lớn tuổi hơn cả hắn, ban đầu còn có chút ngây ngô, nhưng hắn căn cơ vững chắc, giải thích thấu đáo sắc sảo, sau vài lần thị phạm, những đệ tử ban đầu không phục, ánh mắt đều biến thành khâm phục.

Hắn thỉnh thoảng ngẩng đầu, ánh mắt dường như vô tình lướt qua hướng động phủ của ta.

Ta vội vàng thu hồi Thủy Kính, tim đ/ập như trống. Chắc là hắn không phát hiện ra đâu nhỉ?

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Thẩm Vọng Thư vẫn ít nói, nhưng ánh mắt hắn nhìn ta, dần dần thay đổi. Hồ băng tĩnh mịch ban đầu, tựa như bị gió Xuân thổi qua, bắt đầu tan chảy từng chút một.

Bên trong có thêm những thứ mà ta không hiểu rõ, dựa dẫm, tin tưởng, thậm chí... một tia yêu kính đầy cẩn thận.

Hắn sẽ lén lút khoác áo ngoài cho ta khi ta “ngủ say”. Hắn sẽ âm thầm đi hái linh quả ở hậu sơn, rửa sạch đặt trên bàn ta, sau khi ta vô tình nhắc đến loại quả đó có mùi vị ngon.

Tu vi của hắn tiến bộ thần tốc, vượt xa thời kỳ tương đương trong nguyên tác, nhưng chưa bao giờ thể hiện chút kiêu ngạo nào trước mặt ta.

Giữa chúng ta, hình thành một sự ăn ý kỳ lạ nhưng hài hòa.

Ta lo việc nằm thẳng (sống an nhàn), hắn lo việc tu tiên. Ta phụ trách “sủng”, hắn phụ trách “được sủng”.

4.

Thỉnh thoảng, nhìn bóng lưng chuyên chú luyện ki/ếm của hắn, hoặc nhìn chóp tai hơi ửng đỏ khi hắn dâng linh quả cho ta, ta lại có một thoáng thất thần.

Nếu... nếu không phải vì giữ mạng, có một đồ đệ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, và thiên phú cao như vậy, dường như... cũng không tệ?

Nhưng ý nghĩ này vừa nảy sinh, đã bị ta bóp c.h.ế.t không thương tiếc.

Lăng Thanh Huyền, tỉnh táo lại! Đừng quên hắn là ai!

Đừng quên vì sao ngươi lại ở đây!

Mỗi phần “tốt” của ngươi, đều được niêm yết giá “sinh tồn”. Dưới lớp vỏ bọc ngọt ngào, là hiện thực sợ hãi lo lắng, như đi trên băng mỏng.

Mỗi lần mỉm cười với hắn, mỗi lần cấp cho hắn tài nguyên, mỗi lần dặn dò có vẻ quan tâm, phía sau đều là nội tâm kịch đi/ên cuồ/ng của ta: “Lần này độ hảo cảm nên tăng rồi chứ?”

“Chắc sẽ không còn muốn g.i.ế.c ta nữa đâu nhỉ?”

“Ổn rồi, ổn rồi, ván này chắc chắn rồi!”

Ta tưởng ta có thể cứ thế “sủng” tiếp, cho đến khi cái gọi là “nút thắt g.i.ế.c người theo cốt truyện” qua đi, ta sẽ hoàn toàn an toàn.

Mãi đến ngày hôm đó, ta nghe được tin tức về việc “U Minh Bí Cảnh” sắp mở. Theo nguyên tác, đây chính là khởi đầu của mọi bước ngoặt.

Thẩm Vọng Thư sẽ gặp phải ám toán trong Bí Cảnh, chín phần c.h.ế.t một phần sống, và đạt được cơ duyên to lớn, đồng thời cũng thực sự bắt đầu hắc hóa.

Còn ta, nguyên chủ, sẽ sau khi Bí Cảnh kết thúc, cưỡng đoạt cơ duyên của hắn, triệt để châm ngòi ngọn lửa b/áo th/ù của hắn.

Bàn tay đang nâng chén trà, khẽ r/un r/ẩy. Thử thách lớn nhất, sắp đến rồi.

5.

U Minh Bí Cảnh, năm mươi năm mở một lần, là nơi để đệ tử cấp thấp tìm ki/ếm cơ duyên, cũng là nơi sinh tử đấu tranh.

Theo quy tắc, môn hạ ta cần phái một đệ tử trực truyền đi. Không nghi ngờ gì, danh ngạch này rơi vào tay Thẩm Vọng Thư.

Khi tin tức được công bố, hắn đang giúp ta sắp xếp giá sách. Động tác không hề dừng lại, chỉ bình tĩnh đáp một tiếng: “Vâng, đệ tử nhất định không phụ kỳ vọng của sư tôn.”

Nhưng ta lại bắt được một tia mong chờ vô cùng nhạt nhòa, dưới hàng mi rủ xuống của hắn?

Đúng vậy, Bí Cảnh tuy nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội tốt nhất để cá chép hóa rồng. Thẩm Vọng Thư trong nguyên tác, chính là từ đây một bước lên trời.

Lòng ta rối như tơ vò.

Cho hắn đi? Theo cốt truyện, hắn sẽ chịu đủ mọi khổ sở bên trong, tuy cuối cùng trong họa có phúc, nhưng những đ/au khổ đó là thực tế không thể chối cãi. Hơn nữa, sau khi trở về từ Bí Cảnh, chính là khởi đầu cho mối qu/an h/ệ sư đồ giữa ta và hắn tan vỡ triệt để.

Không cho hắn đi? Dùng lý do gì? Cản trở con đường tu hành của đệ tử, chẳng khác nào g.i.ế.c cha mẹ người ta, giá trị th/ù h/ận kéo lên còn vững chắc hơn cả nguyên chủ!

Suy đi tính lại, ta đưa ra quyết định. Đi, nhất định phải để hắn đi.

Nhưng lần này, ta phải để hắn mang theo đầy ắp “sư ái” mà đi!

6.

Trước khi lên đường, ta gọi hắn đến trước mặt.

Ta lấy từ nhẫn Trữ Vật ra một số đồ, “Đây là Kim Cương Phù thất phẩm, có thể chống đỡ một đò/n toàn lực của Nguyên Anh.”

“Đây là Thiên Lý Độn Địa Phù, gặp nguy hiểm, lập tức chạy đi, đừng quay đầu lại.”

“Bình này là Cực Phẩm Hồi Nguyên Đan, chỉ cần còn một hơi thở là có thể níu giữ mạng sống.”

“Cây Lưu Quang Ki/ếm này, là vật vi sư từng dùng khi còn trẻ, ngươi cầm lấy, sẽ thuận tay hơn ki/ếm phối của tông môn.”

...

Ta gần như chất đống tâm huyết trân bảo cả nửa đời của nguyên chủ trước mặt hắn, hệt như một lão mẫu thân lo lắng đến nát lòng vì con đi xa.

Thẩm Vọng Thư nhìn những pháp bảo và đan d.ư.ợ.c bày la liệt trước mắt, im lặng.

Yết hầu hắn cuộn lên xuống một cái, giọng nói có chút nghẹn lại: “Sư tôn, những thứ này... quá quý giá. Bí Cảnh có quy định, ngoại lực không nên quá mức dựa vào...”

“Quy tắc là c.h.ế.t, người là sống!” Ta c/ắt ngang lời hắn, giọng điệu nghiêm túc chưa từng có: “Sống sót trở về, quan trọng hơn bất cứ điều gì! Những thứ này dùng rồi thì thôi, không đáng một phần vạn sinh mạng của ngươi, hiểu chưa?”

Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, cố gắng truyền tải sự lo lắng “ngươi c.h.ế.t thì vi sư cũng không sống nổi” cho hắn.

Thẩm Vọng Thư đón nhận ánh mắt của ta, trong đôi mắt như ngọc mực kia, cuồn cuộn những cảm xúc cực kỳ phức tạp. Kinh ngạc, cảm động, bất an, và còn có một loại... nhiệt huyết gần như muốn phá đất mà vọt ra.

Hắn đột ngột cúi đầu, hai tay nắm ch/ặt thành quyền, khớp ngón tay trắng bệch.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
7 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm