Tôi kết được ba năm về quê thì bị lặng vào phòng.
“Tiểu Vãn, còn phải coi chừng thằng rồi!”
Tôi nhíu mày: “Mẹ à, nói thế?”
Mặt đầy căng thẳng, túm ch/ặt tay khiến đ/au.
“Mẹ đùa Nó về muốn lấy mạng đấy!”
1.
“Mẹ, nói Vãn Vãn thế?”
Tiếng truyền từ cửa vào, vô lẽo.
Tôi quay đầu nhìn sang thì thấy đứng trong nên nhìn rõ được cảm.
Sắc tái mét, ấp úng tiếng.
“Không có gì, chỉ tâm sự vài câu Tiểu Vãn thôi.”
Chồng - Vũ đến đi, trên cánh tay truyền đến giác buốt.
Lòng bàn tay có hơi đổ hôi, sao tay Vũ lại vậy?
Anh về phòng, sắc trắng trên trán còn có lớp hôi mỏng.
“Vãn Vãn à, biết vừa nãy thấy chuyện không?”
“Bọn họ nói qua rồi! hôm nay chính gọi điện bảo về mà!”
Nghe Vũ nói xong cánh tay nổi đầy gai ốc.
Là ý gì?
Tống Vũ thấy tin bèn lén đến cạnh khe hở cửa sổ.
Mẹ ngồi ngoài, nhúc giống tượng khắc vậy.
Hình nhận được tiếng động, bất quay sang hướng chỗ mình phải về sau mấy bước.
“Sao nào, Vãn Vãn, tin chưa?”
Tôi lắc đầu, thanh niên thế kỷ 21, kêu tin chuyện biến thành m/a thì sao tin được chứ?
Huống hồ trước khỏe vẫn luôn rất tốt, sao có đột có chút dấu hiệu thế được?
Tôi nghi trò đùa quái đản bọn họ nhằm để trêu chọc tôi.
Tôi dùng hất tay Vũ ra, trợn mắt nhìn ấy.
“Tống vậy thấy lắm à? Đúng nhàm chán, đúng lời nói vậy thì tại sao rời khỏi đây?”
Hình cửa thấy tiếng động từ chỗ từ từ đứng dậy khỏi ghế.
Bà về phía cửa cứng đờ, chút cảm, giống bị dây cót.
Bà đứng lại khom áp tai cửa.
Vẫn nhúc nhích.
Tống Vũ vội vàng ra, để ngón trỏ môi động ‘suỵt’.
Anh lấy điện chữ cho “Chỉ cần vạch trần thì tạm thời sẽ sao cả.”
Hành động lòng thấy hãi, cho hay giả thì cũng muốn thêm giây phút nào nữa!
Anh hắng giọng: “Vãn Vãn à, ăn cơm đi, chắc lâu đấy.”
Mẹ xong thì từ từ thẳng lưng máy nở nụ cười cứng nhắc. Giống vào công tắc nào đó vậy:
“Tiểu Vãn, Tiểu ăn cơm thôi.”
Sau đó vào phòng bếp.
Tôi và Vũ lúc thở phào nề, thì thầm ấy:
“Bây ngay đi.”
Anh gật đầu: “Nhưng để điểm được, tìm xe trước, nhà cứ trước đó được.”
Cái Để đây, rất đó! tay nói phải ấy.
Tống Vũ đẩy tay ra, nhìn trời sắp thì vẻ càng nề.
“Không được! Nếu đều thì nhất định sẽ ngay, ngoan nào, nhà anh, sẽ về nhanh thôi.”
Thật cũng tin lời Vũ lắm, chỉ những chuyện này khiến thấy rất khó chịu.
Được thôi, cũng muốn xem rốt cuộc bọn họ muốn gì, chẳng m/a ư?
Tống Vũ vừa ngoài, tức cầm nồi cầm xẻng chạy nhìn về phía cửa, chắc chắn xa tiếng.
“Tiểu Vãn sự Tiểu Vũ rồi, ngày này sẽ lấy mạng con, sớm thì sẽ nay!”