“Anh Văn Dụ, em tìm anh mãi...”
Ninh Thiện Chi bước đi không phát ra tiếng động, tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi.
Dù động tác cậu ta cực kỳ mềm mại, nhưng tôi lại cảm thấy như bị đông cứng tại chỗ.
“Em là người thế nào, anh Văn Dụ chắc rõ hơn ai hết.”
Cậu ta quay sang nhìn nam Omega đang run như cầy sấy, nở một nụ cười mà có thể gọi là... "hiền hòa".
“Chắc giữa bọn em có chút hiểu nhầm nhỏ thôi.”
Ninh Thiện Chi đúng là con nhà danh giá, dù trong tình huống rối lo/ạn thế này vẫn bình tĩnh, ung dung.
Cuối cùng, cậu ta còn mỉm cười hỏi tôi:
“Anh ơi, để em đưa anh về nhé?”
Tuy biểu cảm cậu ta rất thản nhiên, nhưng tôi lại bất giác thấy bất an.
Huống hồ tôi đã sớm muốn giữ khoảng cách với cậu ta rồi.
“Không cần đâu.”
Tôi chẳng nghĩ ra được lý do nào hợp lý, nên dứt khoát từ chối thẳng.
Ninh Thiện Chi nhìn tôi vài giây, không nói gì thêm, tôi cứ thế một mình quay về nhà.
Vừa ngả người lên chiếc sofa thân yêu “Lý Tứ”, tôi lập tức nhận được tin nhắn từ Ninh Thiện Chi:
【Anh Văn Dụ, em đã làm rõ hiểu lầm với cậu bạn kia rồi.】
Ngay sau đó là tiếng “ting” nữa.
Tôi mở tin nhắn từ một số lạ.
Nhìn cách viết thì chắc là từ nam Omega kia, cậu ta tường thuật lại toàn bộ sự việc hôm nay, trình bày có logic, đọc khá thuyết phục.
Tôi mím môi, chỉ nhắn lại cho Ninh Thiện Chi hai chữ: 【Biết rồi.】
Ngay lập tức, cậu ta gửi lại một sticker hình quay vòng vòng.
Tôi không phản hồi nữa.