Nhặt được một vị hoàng đế

Chương 5

06/06/2025 09:54

Trong chăn gấm, trống trơn không một bóng người.

Tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ng/ực, mồ hôi lạnh từ sống lưng chảy xuống, ướt đẫm lớp áo lót bên trong. Ta gượng gạo nhếch môi, miễn cưỡng cười nói:

“Phụ thân nhìn nhầm rồi, đây là ngọc bội mẫu thân để lại cho con, sao có thể là của người ngoài được?”

Phụ thân nhặt lấy ngọc bội, lông mày nhíu ch/ặt, dường như vẫn còn đang suy nghĩ:

“Miếng ngọc này… sao trông có chút quen mắt…”

Ta vội đưa tay nhận lại, vờ như không có chuyện gì:

“Chỉ là hoa văn thông thường thôi ạ, chắc lúc phụ thân đi dạo phố từng thoáng nhìn thấy đâu đó mà thôi.

“Trời cũng đã muộn, ngày mai còn phải vào cung diện thánh, phụ thân nên sớm về nghỉ ngơi đi ạ.”

Sau khi tiễn được phụ thân rời đi, ta khẽ thở phào một hơi, chỉ cảm thấy đôi chân mềm nhũn, đứng cũng không vững.

“Tạ Yến Hồi, chàng ra đi, phụ thân ta đi rồi.”

Trong phòng vắng lặng, chỉ có tiếng ta vang vọng lại.

Tim ta chợt siết lại, một nỗi hoảng lo/ạn mơ hồ dâng lên:

“Tạ Yến Hồi… chàng vẫn còn ở đây chứ?”

Ngọn nến lay lay trong gió, ánh sáng chập chờn hắt bóng lên tường, tạo thành từng mảng hư ảnh đan xen.

Mà người ta vừa gọi tên chẳng biết đã rời đi từ khi nào.

Y đến lặng lẽ, đi cũng âm thầm.

Tựa như một cơn gió nhẹ lướt qua, không để lại dấu vết nào.

Nếu không phải trong phòng vẫn còn phảng phất mùi th/uốc, nếu không phải trong tay ta vẫn cầm miếng ngọc bội ấy…

Ta gần như muốn cho rằng, quãng thời gian một tháng vừa qua… chỉ là một giấc mộng.

Mà ta, thậm chí còn chưa kịp, chính thức từ biệt chàng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm