03
Bạn Tiểu của tôi phóng nổi tiếng.
Ngày 14 7 2018, tôi và đoàn đội tham gia họp nghiên ở Thượng Hải, trở về thành phố Thâm Quyến Quyến.
Còn tham gia họp báo của công ti đàn anh tôi làm việc.
Cuộc họp báo kết thúc, nhận mời tham gia rư/ợu sau họp báo trò phóng viên.
Sau khi khỏi rư/ợu, 18:40, giao thông.
Những tin đời tôi cũng sẽ quên.
“Tiểu Ngọc, bên anh là, nay mấy mấy?”
Trong thoại, tôi hỏi đến vấn đề quan trọng.
“Phì... nay kỉ niệm nhau, anh dám quên!”
“Của nào?”
“Năm ba chứ sao.”
“Vậy 2018?”
“Anh sao vậy? Uống rư/ợu à?”
“Tiểu Ngọc, anh đang... ở 2022.”
Nghe ở bên người tôi đều r/un r/ẩy.
Tôi tức rằng, tôi rất nhớ bốn qua, tôi sống bằng ch*t.
Nhưng tôi mình phải bình tĩnh.
Bởi vì tôi nhận rằng 14 7 2018 chính ch*t của ấy.
Mà thoại vượt có lẽ, có thể ấy.
Đầu óc tôi vẫn lo/ạn, Tiểu lại tiếng nhưng lần này giọng điệu hoàn toàn khác.
“Ô, anh rồi! à, cũng nhớ anh lắm, nhưng đàn anh của anh đi!”
Cô bỗng dưng nâng cao âm lượng, hiển nhiên câu này người khác nghe.
Tôi tức rõ, “giúp dối” nãy có gì.
Đàn anh của tôi đi?
Đàn anh của tôi ở bên cạnh ấy?
“Em bảo đàn anh của anh nghe đi.” gần như rõ khái.
Đầu dây bên mấy giây, sau đó, giọng của đàn anh.
“Alo Đồng à, bão tuyết như vậy, đúng giờ?”
“Đúng vậy, để Tiểu đi trước đi, kỉ niệm nhau, mời một bữa trang trọng.”
Đàn anh lặng.
“Lý Đồng, giọng cậu rất tiều tụy...”
Tiếp đó, chiếc thoại bị Tiểu gi/ật lấy.
“Được rồi, cảm ơn anh yêu, lát nữa sẽ chuyện anh.”
“Em trước tiên cúp máy, đến...”
“Ai có gấp đợi lát nha, ngoan.”
“Đường Thanh Sơn! Em đến giao nhau giữa đường Thanh và Văn Thạc, sẽ giao thông!”
Tôi hét lên, nhưng cúp máy.
Tôi tin chắc khi cúp máy, tôi chưa hết câu cuối cùng đó.
Tôi h/ận thể đ/á/nh mình vì câu đó biết tức. Với cả, dường như rất gấp gáp, biết có để đến nhắc nhở của tôi hay không.
Mười mấy phút sau, tôi thể nào liên lạc Tiểu nữa.
Mười mấy phút đó, khó chịu đến cùng.
Mây đen giăng kín mưa gió ầm ĩ, sau những tầng sấm chớp mưa bão chực chờ hiện.
Tôi ngừng nhìn gian.
18:29
18:30
18:31
Nếu như ở đó đồng bộ vậy thì bao lâu nữa Tiểu sẽ ch*t ở...
Đợi đã!
Trong lúc tình, tôi bỗng nhìn một tờ giấy bàn.
Đó báo khám nghiệm tử thi của Tiểu Ngọc, để cùng chỗ chiếc thoại cũ, bị tôi lục ra.
Một tia chớp lóe bên cửa sổ, chiếu sáng phòng.
Tôi nhìn rõ chữ báo khám nghiệm tử thi dần dần thay đổi.
Dòng chữ vo/ng do giao đầu biến mất.
Và thay đó là:
“19 giờ 10 phút, bị tr/ộm cư/ớp tấn bị nặng, mất quá ch*t.”
Nguyên nhân t/ử vo/ng của Tiểu đổi.
Tiếng sấm rền vang, dội một góc trời.