Tôi nằm vật vờ trên giường cả ngày, cho đến khi tiếng thông báo của điện thoại đ/á/nh thức tôi.
Mở máy ra xem, cả màn hình là tin nhắn nhắc uống th/uốc của Cố Thâm.
Tôi lười đọc, lướt xuống cuối cùng thì phát hiện tin nhắn từ người khác, nội dung vỏn vẹn mấy chữ: [Tớ về nước rồi, gặp nhau nhé.]
Tôi suy nghĩ một lát, nhắn lại: [Khi nào?]
Vốn biết cậu ấy ít xem điện thoại, chắc phải đợi lâu mới có hồi âm.
Nhưng chưa đầy 2 giây, tin nhắn đã đến: [6 giờ tối mai, gặp ở chỗ cũ.]
Đặt điện thoại xuống, tôi nhìn ra cửa sổ.
Cơn mưa dai dẳng 3 ngày cuối cùng cũng tạnh.
Nhìn cầu vồng phía chân trời, lòng tôi bỗng ấm áp hẳn lên vì sắp được gặp lại bạn cũ.
Lâm Khu là bạn thời thơ ấu của tôi, cùng tôi lớn lên khu tập thể, gia thế tương đồng, tính cách lại hợp nhau.
Trong số đám trẻ cùng lứa, chúng tôi thân thiết nhất, có thể nói là như hình với bóng.
Sau khi tốt nghiệp, tôi nghe theo gia đình, theo đuổi sự nghiệp chính trị.
Còn cậu ấy lại chọn con đường kinh doanh.
Dù không hiểu quyết định đó, tôi vẫn tôn trọng sự lựa chọn của cậu ấy.
Mối qu/an h/ệ khăng khít ấy kéo dài đến năm tôi 28 tuổi.
Năm đó, gia đình phát hiện chuyện giữa tôi và Cố Thâm.
Để được ở bên cậu, tôi từ bỏ cả sự nghiệp đang phát triển.
Người nổi gi/ận đầu tiên không phải bố mẹ tôi, mà chính là Lâm Khu.
Người vốn ôn hòa nhã nhặn ấy đỏ mắt chất vấn tôi: "Cậu vì thằng nhóc đó mà từ bỏ sự ủng hộ của gia đình và con đường công danh tươi sáng? Cậu đi/ên rồi sao?"
Lúc ấy tôi đã đáp thế nào nhỉ?
Tôi nói: "Cố Thâm xứng đáng."
Nghe xong, cậu ấy tức gi/ận đạp cửa bỏ đi, để lại câu: "Tớ sẽ chờ xem cậu hối h/ận!"
Tôi tưởng cậu ấy chỉ gi/ận dỗi vài tuần là ng/uôi, nào ngờ cậu ấy bỏ sang nước ngoài lập nghiệp, tròn 8 năm trời chẳng thấy về.
8 năm ấy, tôi nhiều lần liên lạc, nhưng cậu ấy chỉ gửi 3 chữ lạnh lùng: [Hối h/ận chưa?]
Mỗi lần nhìn thấy tin nhắn ấy, tôi lại bật cười, gửi lại: [Chưa.]
Thế là y như rằng, dù tôi có nhắn gì thêm, cậu ấy cũng chẳng thèm đáp.
Đúng là vừa đáng gi/ận vừa buồn cười.