Dường như hôm nay có một cô được gả đi, cô ấy tên Trần Đào, con út của trưởng.
Con của trưởng, có gì với chúng đâu, chỉ con gái, trong thôn này đều sẽ có số phận giống nhau thôi.
Tôi cúi đầu tự thương cảm, phát hiện sức kéo áo tôi.
Chị ấy chớp như bị động kinh, nhìn sang bên theo nhìn của ấy, lập tức hoảng hốt.
Hóa sau thùng gỗ cực lớn bên trái có một người núp.
Người này mặc áo màu xanh lam nhạt, mày sáng, quan tuấn, nhìn còn nở một nụ cười rực rỡ.
”Suỵt.”
Tiểu trẻ giơ ngón lên môi, nháy với hai chúng tôi.
Tim lập tức lo/ạn thình mặt hơi phiếm hồng.
Đạo này quá đẹp, chưa từng nhìn người nào đẹp thế này trong thôn cả.
Chị đỏ mặt đ/è thấp giọng hỏi:
“Anh ai, sao trong thôn chúng tôi?”
Chàng trai trẻ đó vô cùng cảnh giác, sâu xa nhìn hai chúng lẳng về sau một bước.
“Hai người, người thôn này?”
“Tôi…”
Tôi vừa nói, đã trừng với Chị ấy quay đầu nói với tiểu đó:
“Chúng chưa từng gặp chưa từng nhìn chúng bất kể tới làm gì, đừng cản đường chúng tôi!”
Đạo trẻ gật đầu:
“Được, hai người yên tâm, nhìn gì hết.”
Nói ló đầu nhìn, sau x/á/c trong phòng có người nào thì chóng đi.