Tôi tưởng rằng mình sẽ dần dần ch*t trong qu/an t/ài, ngờ rằng chốc qu/an t/ài đã rơi xuống đất, lăn ra từ bên trong.
Tôi ngã đến choáng váng, kịp bò dậy thì nghe tiếng khóc lóc thảm của tôi: “Ông c/ứu mạng! Con m/a nữ đến tìm chúng lấy mạng kìa!”
Ông đến à?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, nhiên nhìn mặc một chiếc choàng ngắn màu đỏ, ngăn cản qu/an t/ài cùng bác khác.
Vốn dĩ bốn em của ấy đang khiêng qu/an t/ài, dẫn đến thì bọn ném qu/an t/ài xuống ôm chân kêu c/ứu.
Vốn dĩ cũng định chạy qua c/ứu vừa đi được bước thì nhiên cảm điều thường: đã sớm biết bọn m/a, dẫn đến c/ứu bọn tôi, tại sao Văn Văn chút ứng nào vậy?
Vả bác sau ai? Tại sao bọn cúi đầu mãi thế?
Dường như dâu cũng đã nhận ra đám gì bình thường nên ấy nhào lên giống như đám mà cách ở xa, cảnh giác nhìn bọn họ.
Ông vươn tay ra đỡ mỉm vỗ vai ấy nói: “Bao nhiêu tuổi đầu mà còn hiểu chuyện như vậy! Mau lấy đồ ra đây.”
“Đồ?” của đầy ngơ ngác: “Đồ gì?”
“Thằng này, chúng đang muốn Nụ trên vô cùng rạng rỡ: “Hôm nay ngày vui hôn, phải nên san sẻ chút khí vui vẻ cho mọi sao?”
Đúng thật chúng phong tục này.
Mỗi khi thì những già trẻ nhỏ gần sẽ bên đường để hỷ, tìm chủ nhà lì xì.
Tôi nhớ lúc đã dừng bốn lần. Lần cuối cùng lên nói rằng mình đã nói già kia sẽ ai đến nữa.
Bây giờ nghĩ lại, cuộc đã nói gì đám kia nhỉ?
Tôi còn kịp suy nghĩ cho rõ ràng thì bên chần chừ mãi câu trả lời thì bắt đầu nóng nảy: “Cậu ý gì?”
“Không nỡ cho chúng tiền mừng à?”
“Có phải xem thường chúng không?”