10
Tôi không ngờ lại gặp đạo diễn Quách—người mời tôi đóng vai nữ giả trang— ngay tại nhà cũ họ Lương.
Ông ấy đến tìm Lương Ứng Thừa để bàn chuyện đầu tư.
Vừa bước vào cửa nhìn thấy tôi, đạo diễn Quách liền nắm tay tôi, nói với hai ông cháu họ Lương chắc như đinh đóng cột:
“Vai của Hứa Thanh sẽ là điểm sáng nhất trong bộ phim Phá Hiểu.”
Mông tôi đ/au đến mức đứng ngồi không yên.
Lương Ứng Thừa nghịch một chiếc bật lửa cổ nhỏ, nhìn tôi bằng ánh mắt nửa cười nửa như muốn l/ột sạch tôi ra xem.
Trong lòng tôi muốn đ/âm anh ta thành ngàn lỗ, né ánh mắt ấy mà nói:
“Đạo diễn Quách, cơ hội thật khó có được… nhưng mấy hôm nay sức khỏe tôi không tốt, chỉ sợ làm chậm tiến độ của ngài.”
Lão gia nhà họ Lương và đạo diễn Quách liền hỏi kỹ bệ/nh tình của tôi.
Tôi khô giọng:
“Không có gì… bị một con chó say xỉn đ/è xuống giường cắn thôi.”
Lương Ứng Thừa giả ng/u hỏi:
“Chó giống gì? Cắn vào chỗ nào?”
“…”
Hai người kia nghiêm túc thảo luận từ chuyện “con chó nhà ai uống say rồi leo lên giường cắn người” sang chuyện chuẩn bị cho dự án phim Phá Hiểu.
Không bao lâu sau, Lương Ứng Thừa nhận được một cuộc gọi, rồi bị gọi lên lầu làm việc.
Đêm đã khuya, tôi không ngồi nổi nữa, định đứng dậy về thì lão gia nhà họ Lương giữ tôi lại:
“A Thừa lần này về nước là vì dạo gần đây cơ thể không tốt. Nó tìm thầy xem, người ta nói là vì mấy năm nay nó… ở quá xa con. Ta sợ A Thừa gặp hạn liên miên, vẫn hy vọng con và nó tiếp tục ở trong nhà, nhà ta phong thủy tốt.”
Tôi không từ chối.
Ngày xưa khi lão gia nhận nuôi tôi, chúng tôi đã lập ba điều ước định:
Ông cho tôi đi học, cho tôi ăn mặc đủ đầy, để tôi làm em trai của Lương Ứng Thừa.
Đổi lại, chỉ cần là việc liên quan đến Lương Ứng Thừa — tôi phải tùy thời tùy chỗ mà có mặt.
Phòng ngủ của tôi nằm phía trong tầng hai, ngay cạnh phòng Lương Ứng Thừa.
Ban đầu để “trừ hạn” được hiệu quả, hai đứa tôi phải ngủ chung một giường.
Sau hôm hắn bắt gặp có nam sinh viết thư tình cho tôi, hắn bắt đầu từ chối ngủ chung phòng.
Bài trí trong phòng vẫn y như cũ.
Mọi thứ liên quan đến Lương Ứng Thừa, bao nhiêu năm tôi chưa từng mang theo.
Khi nhận điện thoại của Trịnh Hảo Hảo, tôi vừa tắm xong, nửa nằm nửa ngồi, tiện tay bật loa ngoài.
“Bảo Bối Thanh Thanh ơi, rốt cuộc đêm đó Lương Ứng Thừa làm gì em vậy? Nãy đạo diễn Quách còn hỏi chị là em có phải đang khó chịu trong người không?”
“Đừng nhắc nữa, Lương Ứng Thừa kiếp trước đúng là mẹ nó chó mà. Tôi bị anh ta đ/á/nh—”
Đột nhiên, dưới chăn có người nắm lấy chân tôi.
Tôi cúi đầu —— thấy Lương Ứng Thừa mang theo gương mặt đẹp trai ch*t ti/ệt, chui từ trong chăn bò lên, bắt chước đúng giọng Trịnh Hảo Hảo:
“Bảo Bối Thanh Thanh~ em vừa ch/ửi tôi cái gì vậy?”
“Đệt, Lương Ứng Thừa, anh chui trong chăn tôi làm cái giống gì?!”
Trước khi điện thoại bị anh ta ngắt —
Đầu dây bên kia của Trịnh Hảo Hảo hét lên the thé:
“Trời đất q/uỷ thần ơi!!! Lương Ứng Thừa đang ở chỗ nào của em đó?! Nói rõ ra! Khoan— mở video lên ngay lập tức!!”
Tôi mặc một chiếc quần short rộng thùng thình, hai cái ống quần ngắn cũn, để lộ đôi chân trắng mảnh đang đi/ên cuồ/ng đạp vào người anh ta.