2.
Một luồng ấm im lặng và nhẹ nhàng, từ lan tỏa khắp tứ chi và tôi, khiến vốn luôn lạnh lẽo cảm thấy chịu phải nheo mắt lại.
Thật thoải mái!
Tôi nhịn được, dụi dụi ng/uồn nhiệt ấm áp chịu kia, vùi đầu sâu ng/ực anh, toàn nhận sắc diện tối sầm lại, lạnh tỏa khiến những xung quanh sợ run chân.
Đúng lúc chìm trong sự thoải mái thì trên đỉnh đầu đột nhiên vang trầm thấp, kỳ nam tính.
"Ôm chưa?"
Tôi bản năng lại: đủ."
Im lặng giây đầu lửng chịu về.
Tôi từ ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn tú vô nhưng lạnh kia, khỏi rùng mình.
Trước khi Hoắc, bố mẹ cho Nham, quyền lực Hoắc.
Lúc ảnh, cảm thấy đó trông khá đẹp trai, là ngoài phần mạnh mẽ, khiến ta cảm thấy áp lực.
Không khi gặp thật, phát hiện bức những kìm anh, còn làm giảm đi đẹp trai anh.
Chỉ là ánh mắt nhìn lúc này lạnh thế, đ/áng s/ợ quá!
"Không định buông ra?"
Hoắc tiếng, lạnh mấy phần so với trước.
Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng buông ra.
Nhưng lời mẹ dặn dò trước đó, ôm anh.
"Chào chủ Hoắc, em là Tuyên, sau này xin... xin giáo nhiều hơn."
Bố mẹ với rằng, học hỏi chút.
Tôi sợ Nham, dù năm nay 28 tuổi áp tất cả mọi trong Năng lực và th/ủ từng qua.
Nhưng dù sợ hãi, phải nhịn.
Hoắc lạnh dùng lệnh nói:
"Đứng thẳng dậy chuyện."
Tôi vẫn bám ch/ặt chịu dậy, cánh tay ôm eo siết ch/ặt hơn, miệng yếu ớt nói:
"Em chóng mặt..."
Hoắc im lặng, gì, nhưng bầu nên căng thẳng.
Ngay khi tim bắt đầu r/un r/ẩy, cuối thấy tiếng: "Đỡ ấy phòng ngơi."
Nghe thấy vậy, cho khỏi Nham?
Làm thể!
Trời biết ôm lúc thôi cảm thấy khỏe trước rất nhiều.
Hoắc với chính là liều th/uốc mạng, rời khỏi chẳng khác nào mạng tôi.
"Em muốn! Em đi nghỉ, em đi anh!"
Vừa lời, cả căn phòng chìm im lặng.
"Bố mẹ bảo học, là học những đắn, phải kiểu này!"
Hoắc vừa vừa cánh tay ra.
Tôi hóa thân túi, dùng cả tay chân bám ch/ặt anh.
"Bố mẹ bảo em phải đi anh."
Vì bố mẹ chuyện, thì trách dùng chiêu này trả.
Tôi là khỏe tốt, đầu vẫn còn mẫn lắm.
Câu này thật sự khiến nghẹn lời, bắt đầu im lặng.
Tôi nhân hội này vùi đầu ng/ực lần nữa, hít mùi hương gỗ trầm thoảng trên anh.
Đột nhiên, thở nặng nề hơn.
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ phải bị chọc tức phát rồi thì bị mạnh mẽ ra.
Hai chân chạm đất, mất thăng bằng, bản năng nhào Nham. Nhưng lùi về sau mấy bước, nhào hụt, cả thẳng xuống đất.