Súp Của Mẹ

Chương 17

08/09/2025 17:57

Mẹ không chút đ/au buồn, lại bước vào bếp. Tôi ngồi trên ghế, nỗi kh/iếp s/ợ đã nhấn chìm tôi.

Cửa bếp đóng sập lại. Tôi không kìm được nữa, vội cầm điện thoại gọi cho Cảnh sát Trần. Dù thế nào tôi cũng không thể tiếp tục ở trong căn nhà này.

Nhưng khi ngón tay vừa chạm màn hình, giọng mẹ vang lên:

“Tiểu Mộc, không ngoan ngoãn ăn cơm—”

Tôi gi/ật b/ắn người, điện thoại rơi bộp xuống sàn.

"Sẽ ch*t đấy."

Đôi mắt gi/ận dữ dưới hàng lông mày xệ xuống của mẹ như xuyên thấu cánh cửa bếp nhìn thẳng vào tôi.

Thế nhưng tiếng d/ao thái thịt lại vang lên, chứng tỏ bà vẫn đang thái thịt trong bếp.

Tim tôi đ/ập lo/ạn, trong đầu chợt hiện ra một cảnh tượng rùng rợn: mẹ vẫn đang đứng thái thịt, nhưng cái đầu đã vặn ngược 180 độ, nhìn chòng chọc về phía tôi.

Mồ hôi lạnh túa ra khắp người, tôi không dám cúi xuống nhặt điện thoại, chỉ cố giữ bình tĩnh để tỏ ra như không có chuyện gì.

Một lúc lâu, tôi mới r/un r/ẩy lên tiếng:

“Mẹ… Tiểu Mộc không muốn ch*t.”

Tiếng thái thịt đột ngột ngưng lại.

Bầu không khí tĩnh lặng đến rợn người. Tôi cứng đờ ngồi trên ghế, cảm giác mình vừa nói sai điều gì.

Trong bếp im phăng phắc.

Rồi mùi thịt hầm tràn ra.

Thì ra, mẹ đang nấu canh.

“Tiểu Mộc, vào bưng cơm.”

Tôi rùng mình, vội đứng lên đi về phía bếp. Càng đến gần, chân tôi càng run lẩy bẩy.

Cánh cửa bếp bỗng mở ra một cách kỳ quái ngay trước mặt tôi.

Tôi hét lên thất thanh, nhưng lập tức lấy tay che miệng.

Mẹ quay lưng về phía tôi, không thấy rõ mặt, nhưng tôi lại có cảm giác bà đang nhìn chằm chằm.

Tôi r/un r/ẩy bước vào, bưng lấy bát canh đặt bên cạnh, không dám nhìn bà, vội vã quay đi.

Khi vừa đến cửa, mẹ bỗng cất lời:

“Ăn nhiều vào, con đói lắm rồi.”

Chân tôi khựng lại, vội gật đầu lia lịa, rồi hấp tấp chạy ra ngoài.

Cửa bếp khép lại sau lưng.

Mẹ không bước ra.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
7 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm