Kỹ thuật điêu luyện, động tác mạnh mẽ, giống hệt cái cách anh ta hay túm gáy tôi mà kéo ra khỏi nhà vệ sinh trong game.

Tôi trợn mắt, cố bám lấy mép gối.

“Không phải bảo… đêm nay tha cho em sao?”

Tống Thần Dật chỉ cười khẽ, tay cởi cúc áo sơ mi, từng nút một như đang làm nghi thức mở cửa địa ngục.

“Ừ, chủ nhân bảo sẽ không bắt em ‘ra ngoài làm chó nhỏ’, nhưng trong phòng thì…”

Anh ta cúi xuống, khẽ liếm môi tôi.

“… Em vẫn là chó của anh.”

Tôi gào thầm trong lòng: Tống Thần Dật, anh vô liêm sỉ quá đáng!

Ngoài miệng thì chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu. Dù sao, phản kháng không có kết cục gì tốt đẹp.

Sau đó, tôi bị cuộn lại như một cuộn băng keo dán kín miệng, không còn biết đâu là đầu, đâu là chân nữa.

Sáng hôm sau, tôi mở mắt với thân thể tê liệt, chân nhũn như mì luộc.

Trên lưng tôi dán mấy miếng cao dán, mà tôi nhớ rất rõ… không phải tôi dán.

“Chủ nhân” của tôi thậm chí còn cẩn thận ghi chú bằng bút lông:

“Dán lúc 3:45 sáng – lần thứ ba. Vẫn chịu đựng giỏi phết.”

Tôi đọc mà muốn ch*t luôn cho rồi.

Chui vào chăn, tôi run lẩy bẩy.

Nhưng chưa được bao lâu, cửa phòng đã mở ra.

Tống Thần Dật, áo sơ mi trắng, cà vạt nửa buộc, tay cầm ly sữa.

“Tiểu Hy, dậy đi học nào.”

Tôi: “Học cái đầu anh! Hôm nay là ngày nghỉ!”

Tống Thần Dật cười dịu dàng, đặt ly sữa lên bàn.

“Không học, vậy học ‘lại’ cũng được.”

Tôi ôm gối, mặt xanh như tàu lá: “Anh biến!”

Nhưng… lại không dám thật sự đuổi.

Vì anh ta mà nổi gi/ận thì hậu quả không gói gọn trong vài miếng cao dán nữa đâu.

Tống Thần Dật nhìn tôi, ánh mắt vẫn dịu dàng như nước mùa thu, nhưng tôi biết rõ, sóng thần dưới đó đủ dìm ch*t tôi thêm năm lần bảy lượt.

“Tối qua em ngoan lắm.”

Anh ta cúi xuống, hôn lên tai tôi, giọng trầm khàn: “Nên sáng nay, anh sẽ thưởng.”

Tôi rùng mình. Thưởng cái đầu anh, buông tha em đi!

Nhưng miệng tôi lại thốt ra một câu cực kỳ có vấn đề: “… Thưởng gì vậy?”

Xong đời.

Nụ cười của Tống Thần Dật càng sâu thêm, tay lật chăn, kéo tôi vào lòng.

“Thưởng… được ngủ thêm 10 phút.”

Tôi: …???

Ủa?

Ủa rồi sao anh cởi cúc áo?

Sáu phút sau, tôi ngước nhìn trần nhà, trong lòng thầm niệm mười hai lần A Di Đà Phật, cầu mong có người đến gõ cửa.

Nhưng không ai gõ.

Chỉ có Tống Thần Dật, nhẹ nhàng nói bên tai tôi: “Cún con, em phải học quen với việc, sáng nào cũng bắt đầu thế này.”

Tôi: “Học cái q/uỷ!”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm