Hôm sau, tôi vẫn chìm trong chăn, nửa tỉnh nửa mê.

“Đoàn Dư.”

“Hử?”

“Muốn đi đâu thì cứ đi, tối về là được.”

“... Nếu tôi không về thì sao?”

Lời vừa dứt, mông tôi đã bị ai đó đ/á/nh một cái đ/au điếng.

Tôi gi/ật mình tỉnh giấc, quay đầu lại liền ôm cổ Chu Bách Xuyên nịnh nọt: “Đại ca, tôi nói mớ thôi mà, đừng gi/ận chứ.”

Gáy bị bóp ch/ặt, giọng Chu Bách Xuyên lạnh như băng: “Vậy tôi cũng không ngại nuôi thêm một con chó nhỏ què chân.”

Đồ khốn!

Trong lòng tôi ch/ửi thầm, miệng vẫn lí nhí xin lỗi.

Dỗ dành Chu Bách Xuyên rời đi, tôi quay lại đ/ấm liên hồi vào không khí.

Nếu biết trước sẽ bị quản lý như tù nhân thế này, đời nào tôi lại c/ứu tên khốn Chu Bách Xuyên đó.

Để anh ch*t quách đi cho xong.

Dựa theo lời anh nói, tôi tạm rời khỏi biệt thự xa hoa này.

Không đi đâu xa, tôi về phòng trọ ngày xưa từng sống cùng anh.

Nửa năm không lui tới, bụi bặm phủ chẳng nhiều.

Rõ ràng có người thường xuyên dọn dẹp.

Đồ đạc cá nhân của tôi vẫn nguyên vẹn.

Sau khi thu dọn vài món đồ, tôi hướng đến khu ổ chuột ven thành phố, tới tòa chung cư cũ kỹ.

Tại nhà của Đoàn Kiến Cương.

Vừa gõ cửa, mẹ kế đã nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu, trông có vẻ hậm hực.

Con trai của bà ta nhảy cẫng lên, chỉ tay vào tôi:

“Đồ xúi quẩy!”

Đoàn Kiến Cương đang nhấm nháp rư/ợu.

Nhắm mắt hít sâu, tôi kìm nén ý định cầm ghế đ/ập vỡ sọ cả nhà họ.

Đồ trơ trẽn!

Dùng mạng của con đẻ để moi tiền tôi.

“Đưa đồ của mẹ tôi đây.”

Đoàn Kiến Cương “hừ” một tiếng, đứng phắt dậy: “Thằng nhãi ranh, tao biết mày sẽ về mà. Đồ của mẹ mày đúng là ở đây, nhưng phải đưa tiền.”

“Bao nhiêu?”

“20 triệu.”

“Ông đi cư/ớp ngân hàng còn nhanh hơn.”

Ông ta dọa nạt: “Hôm nay không đưa, tao đ/ốt hết đống này.”

Tôi lấy sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng ném vào mặt ông ta: “Mật khẩu là sinh nhật tôi, tổng cộng 17 triệu, hết rồi.”

Bị đ/ập sổ vào mặt, ông ta hậm hực, nhưng lại ngay lập tức cười híp mắt: “Được, đúng là con ngoan. Đồ của mẹ mày để trong tủ cũ ngoài hành lang, mang đi cho khuất mắt tao.”

Không thèm đôi co, tôi xoay người bước đi.

Cánh cửa đóng sầm sau lưng.

Chiếc tủ gỗ mục nát trên hành lang chứa đầy đồ đạc.

Là di vật của mẹ tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm