Tôi vội vã bỏ chạy khỏi phòng của Tạ Thời Quân.
Nụ hôn kéo dài tưởng chừng bất tận kết thúc, tôi tựa vào ng/ực hắn thở hổ/n h/ển nói cần suy nghĩ thêm.
Hắn không ngăn cản, chỉ nói sẽ cho tôi thời gian.
Còn dặn tôi đừng thức khuya, phải đi ngủ sớm.
Làm sao có thể ngủ được chứ?
Không chỉ đêm đó, những ngày tiếp theo tôi đều trằn trọc.
Mắt thâm quầng, không thể nhận quảng cáo mặt nạ, bị quản lý m/ắng một trận tơi bời.
Bực cả mình, đều tại Tạ Thời Quân cả.
Tôi gi/ận dỗi lật người trên giường, mở Weibo.
《Vô Thượng》đang hot, dù fan của tôi và Tạ Thời thường xuyên cãi vã nhưng việc đẩy nhiệt độ phim thì không hề kém cạnh.
Định lướt xem bình luận cho vui, nào ngờ bị hút mắt vào hai hashtag quen thuộc trên hotsearch.
#Thiên Hành phụ tử##Tần Sóc - Tần Cửu Thăng#
Không phải, tại sao tôi lại ở bên phải (vai thụ) chứ?
Chỉ vì hắn cao hơn tôi sao??
Tôi tức gi/ận bấm vào hashtag, rồi bị nhồi một mớ "thức ăn" không rõ ng/uồn gốc.
Đầy đủ hình ảnh, miêu tả sống động.
Cái kiểu CP trái đạo đức này mà còn nhiều người ship thế?
Gu của cư dân mạng hiện đại quả là... man rợ thật.
Lướt được một lúc, mặt tôi đỏ như gấc chín.
Định thoát ra thì chuông điện thoại vang lên.
Suýt nữa làm rơi điện thoại, loay hoay mãi mới bắt được máy.
Giọng Tạ Thời Quân vang lên:
"Rảnh không, thầy Thẩm?"
"Mời em đi ăn tối, tăng thêm tình cảm."
Có lẽ vừa xem mấy thứ không nên xem, tôi có chút chột dạ:
"Đi... đi đâu?"
Giọng hắn mang theo ý cười, làm tai tôi ngứa ran:
"Nhà anh."
Không lâu sau, tôi co ro như kẻ tr/ộm đứng trước cửa nhà hắn.
Vừa giơ tay gõ đã nghe tiếng hắn trong phòng:
"Vào đi, cửa không khóa."
Tôi bước vào, đóng cửa lại, nhìn thấy Tạ Thời Quân trước mặt, mắt tôi suýt rớt ra ngoài.
Hắn chỉ đeo mỗi chiếc tạp dề vắt vẻo che nửa ng/ực, đường nét cơ bắp cánh tay và eo lộ rõ mồn một.
Tôi nghiến răng:
"Cậu bị đi/ên à? Không khóa cửa để người khác thấy thì sao?"
Hắn cười híp mắt:
"Lo cho anh à?"
!!!
Tạ Thời Quân cởi bỏ từng thứ trên người tôi - mũ, kính râm, khăn choàng - xếp gọn góc phòng.
Không có kính đen che chắn, visual càng thêm chấn động.
Tôi gắng gượng liếc mắt sang chỗ khác:
"Cậu mặc đồ vào trước đi đã..."
Hắn không những không nghe mà còn tiến sát lại:
"Anh tưởng thầy Thẩm sẽ thích kiểu này cơ."
"Dù sao bài fanfic mà thầy Thẩm thích, không phải là 'kitchen play' sao?"
Thích gì? Fanfic gì?