Lúc rời đi, nước mắt bà nội không ngừng rơi, nhưng bà cứ bảo là gió quá lớn thổi vào mắt.
Trân Trân trốn sau lưng bà nội, lí nhí chào tạm biệt tôi.
Vì tôi và Lâm Tham Thương không mang chứng minh thư nên vẫn phải bắt taxi về, như lần trước còn phải gửi thêm phí đường xa cho tài xế.
Hắn ngủ trên xe, còn tôi thì mải mê nghịch điện thoại.
Tìm dây sạc trong túi, tôi phát hiện lớp lót bên trong có nhét thêm một xấp tiền lẻ lắt nhắt, gom lại đủ hai nghìn đồng.
Kẹp trong đó là tờ giấy ng/uệch ngoạc nét chữ của bà nội:
[Bà lão này học hành chẳng bao nhiêu, nhưng bà biết chứ. Trường học nào tốt đến mức bao luôn tiền xe cộ? Cảm ơn cháu, Tiểu Hà.]
Mũi tôi đột nhiên cay xè khó chịu.
Những giọt nước mắt yếu đuối cứ xoay tròn trong khóe mắt.
Tôi sụt sịt một cái, làm Lâm Tham Thương gi/ật mình tỉnh giấc.
Hắn ngơ ngác hỏi: "Sao thế, có chuyện gì à?"
Tôi lắc đầu, cố chấp không chịu nói, nhất quyết không để lộ rằng mình bị cảm động.
Lâm Tham Thương mím môi, do dự: "Lạnh à? Cần tôi ôm cậu ngủ không?"
Mặt tôi đỏ bừng: "Không cần!"