À, tôi nhớ ra rồi.
Hình như vì chuyện gì đó, tôi đã ngất xỉu giữa đường.
Tôi cố gắng nghĩ lại.
Nhưng chẳng nhớ nổi.
Ký ức cuối cùng, chính là gương mặt của chàng trai trước mắt này.
Xem ra, là cậu ấy đã đưa tôi đến bệ/nh viện.
“Ân nhân c/ứu mạng!”
Tôi cảm kích nắm lấy tay cậu.
Cậu gi/ật mình, gương mặt trắng trẻo trong khoảnh khắc ngắn ngủi liền ửng lên một tầng hồng nhạt.
Vì quá khẩn trương, giọng nói cũng có chút lắp bắp:
“Tôi, tôi chỉ tình cờ đi ngang thôi, anh đừng lo. Tôi đã đóng tiền viện phí rồi.”
“Cảm ơn cậu, tôi tên Trình Nhĩ. Cho tôi kết bạn, tôi sẽ chuyển tiền lại cho cậu.”
Tôi nói.
Cậu thiếu niên khẽ mím môi, lúng túng muốn rút tay ra khỏi bàn tay tôi, nhưng lại không rút được.
Ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt nóng rực của tôi đang nhìn mình, cậu vội vàng cúi đầu, giọng căng thẳng, đôi lông mi rậm r/un r/ẩy như những cánh bướm, trông vừa ngại ngùng vừa đáng yêu:
“Xin, xin anh nói chậm một chút. Tôi nghe không rõ”
Nói xong, cậu chỉ vào máy trợ thính bên tai, nhỏ giọng bổ sung:
“Xin lỗi.”
Ngược lại lại là cậu đi xin lỗi tôi.
Điều này khiến tôi hơi sững người, có chút ngoài ý muốn.
“Không sao, không sao.”
Tôi bật cười khẽ, lắc đầu, rồi chậm rãi nói lại, còn chỉ vào điện thoại, gõ lại tin nhắn để cậu dễ theo dõi."
Cậu ấy nghiêm túc đọc tròn vành rõ chữ cái tên của tôi.
Sau đó, đôi mắt cong cong lên, giọng nói trong trẻo, mát lạnh như gió đêm:
“Tôi tên là Giang Tinh Thùy.”
Không ai từng quan tâm tôi có vui hay không.
Cho đến khi Giang Tinh Thùy nói với tôi:
“Tôi mong anh hạnh phúc.”
Một câu chúc đơn giản như vậy…
Đã vắng mặt suốt hai mươi sáu năm trong cuộc đời tôi.
Bệ/nh viện nói đây là triệu chứng thân thể hóa của chấn thương tâm lý.
Bởi vì tôi đã chịu cú sốc quá lớn, cơ thể buộc phải khởi động cơ chế tự vệ.
Không ai biết tôi có thể khôi phục ký ức hay không.
Cũng chẳng ai biết, nếu có thể khôi phục, thì sẽ là khi nào.
Ngoại trừ vài khoảng ký ức rõ ràng có cảm giác bị thiếu hụt, phần lớn thì tôi vẫn bình thường.
Rất rõ ràng, ký ức mất đi không ảnh hưởng đến khả năng nói chuyện của tôi.
Tôi liếc nhìn Giang Tinh Thùy.
Cậu thiếu niên đang nghiêm túc lắng nghe lời dặn của bác sĩ, còn tự mình ghi chép cẩn thận tất cả vào cuốn sổ nhỏ.
“Cậu này còn quan tâm đến sức khỏe của anh bạn mình hơn chính bản thân anh ta đấy.”
Bác sĩ cười đùa.
Tôi tự biết đuối lý, cúi đầu xuống.
Giang Tinh Thùy thì ngượng ngùng nói:
“Anh ấy nũng nịu, đáng yêu, để tôi nhớ là được rồi.”
Tôi: “Hả”
Dù tôi có mất đi một chút ký ức
Nhưng chiều cao thì đã khắc vào DNA rồi.
Một người đàn ông cao 1m83.
Tuy tôi không thuộc kiểu đàn ông rắn rỏi cứng cáp, cũng không cao bằng Giang Tinh Thùy.
Nhưng chắc chắn chẳng dính dáng gì đến cái danh “bé ngoan đáng yêu” kia cả.
Bác sĩ nghe xong, chỉ cười, rồi không nói thêm gì nữa.
Bác sĩ kê th/uốc xong, thấy cơ thể tôi không có vấn đề gì nghiêm trọng thì cho xuất viện.
“Anh muốn về nhà không?”