1.
Ngày thứ qu/a hậu.
Trong yến thúc lễ cố gọi tới tham dự.
“Tuy Lâm mang tội nhưng tội, vậy thiếp nghĩ, hay công chúa cùng tham gia yến.”
Phụ đó lạnh nhạt đi: “Ngày tốt vậy, gọi nó gì? Nhìn nó giống Lâm đúc, trẫm phiền lòng.”
Ta che miệng cười, đắc ý.
Bà cố gọi đến.
Đêm hôm đó, dưới mưa bên ngoài Ngự Thư c/ầu rủ thương thân.
Phụ ra thị.
Bà ướt sũng, trên mang cười mỉa mai: công chúa, khuyên các ngươi đừng tốn công phí sức nữa, thương chỉ mình bổn này sẽ thuộc về bổn cung.”
Bây những thành thật, vậy cố gọi đây, chứng kiến vui ta.
Lúc này, dịu nói: “Nếu gặp công chúa, vậy thiếp sẽ đưa công chúa trở về.”
Ta tên giám kéo ra khỏi yến tiệc, đi về cung.
Đến chỗ vắng đột gọi phía sau.
“Gia D/ao.”
Ta long bào vàng.
Vẻ lạnh lùng: “Lâm ở ngày năn hối cải không?”
Ta cố nén nước cúi lạy sâu.
“Bẩm hoàng.” nhẹ nói: “Mẫu đêm qua.”
2.
Từ tháng trước, ch*t.
Buổi sáng, chải dịu khi: D/ao, con ở tần khác không?”
Ta lắc đầu: được, con đi thân.”
Ta biết, luôn liên lụy ta.
Từ nhớ, sống cung.
Thật ra nhiều đưa ở bên ngoài nhiều lần đề nghị nhận nuôi ta.
Nhưng đi.
“Thật tuy kiêu ngạo, nhưng con dõi, nếu con ấy, nuôi dưỡng, lợi ích sẽ gắn nhau.”
Mẫu vẫn luôn cố gắng phân tích lợi hại mối qu//an
h//ệ này, khuyên chấp nhận.
“Nàng sẽ h//ãm h//ại con bây sẽ đối tốt con…”
Ta c/ắt ấy: nữa, con đi.”
“Mẫu ở đâu, con sẽ ở đó. Cho dù ngon đ//ẹp hơn, con cần.”
Trong nhân giỏi nhất trên gian này.
Các tử Công chúa khác học, cầm cành cây viết chữ trên cát, dạy những kiến thức ấy.
Mẫu nói: D/ao, con ra thời đại này, dạy con bình đẳng, nhưng con nhớ rõ - n//ữ t//ử mệnh quý, đứng trên trời đất.”
Ta chỉ chung sống cùng tuy lạnh nhưng vì ấy, gia đình.
Mẫu chải xong, nâng khuôn kỹ.
“Gia trưởng thành.”
Giây theo, đột chế xúc, vùi sâu áo, rơi nước mắt.
“Gia D/ao, đi rồi.”
3.
Ta mơ hồ nguyên nhân.
Rất nhiều đêm khuya, nghĩ ngủ, nhưng thực ra phải.
Vậy nghe đang trò thống” viện.
Ta hệ thống thánh, h/ồn m/a.
Điều duy nhất chắn, chính nó pháp biên, giữ mệnh thân.
Giờ đây, rơi nước cùng bộ chân tướng…
Bà hệ thống đưa giới này, nhiệm vụ trở thành hậu.
Nếu thất bại, sẽ tan thành mây khói.
Đêm đó, trời mưa rất nằm trên chiếc gỗ cũ nát, bắt ho ra m//á//u.
Phụ định hậu.
Mẫu ho ra m//á/u, ch/ặt ve cổ tay
g/ầy yế//u ta.
“Gia D/ao.” nói: “Nương lỗi con…”
Mẫu ng//ất đi.
Ta màn thị vệ ngoài chặn lại.
“Gia công chúa, Lâm cấ//m túc, lệnh ra ngoài.”
Ta nào, trực mũi ki//ếm hắn.
Tên thị vệ h/oảng s/ợ, bản né bên, nhân hội chạy ra ngoài.
Mưa lớn che trời đất, ngoài Ngự Thư dập trán chảy m//á//u, m//á//u đỏ hòa nước mưa lấm lem bùn đất.
“Phụ hoàng, c/ầu thăm phi!”
Cửa đầy vọng mắt nhưng chỉ dưới chiếc ô, trên bộ y phục lộng lẫy.
Bà nhàn nhã đưa nhẹ móng đỏ mỉm cười ta.
“Đúng đứa tiếc n//ữ ta.”
“Còn nghĩ rằng ngươi tình sao? Nói ngươi biết, điều đó ra.”
Lời chưa dứt, lưng vang bước chân.
Phụ ra ngoài.
Sắc tức thay tỏ ra y//ếu ớt, tựa cánh hoàng.
“Hoàng thượng, mai đại lễ thiếp lo lắng công chúa ầm ĩ sẽ ảnh hưởng ngài nghỉ ngơi, thiếp mới trách vài câu…”
“Phụ ngẩng m/áu tươi chảy xuống gò má: “Mẫu sắp qua khỏi, xin thăm lần.”
Ta dám thẳng, hậu.
Nhưng ít nhất, kéo thời gian đại lễ hậu.
Ánh mắt khẽ động, tiến trước cúi xuống, đôi mắt đen láy hắc diệu thạch chăm chú ta.
Hồi đưa lau m//á/u trên mặt.
“Phụ hoàng…”
Ta tia hy vọng, run lên.
Nhưng đột cười.
Cười cùng lạnh lùng.
“Khổ nhục kế.”
“Gia D/ao, con dạy con tốt, con mới chỉ mười tuổi mà diễn giỏi vậy.”
“Đừng tưởng rằng trẫm hiểu tâm tư các ngươi, chẳng qua chỉ tham vọng vị mà thôi. Nói Lâm Sơ Lạc biết, dù uy vị nàng.”
…
Phụ xong, màn lưng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng người, mất kiểm soát, hét lên: “Cha, sẽ ch*t…”
Rất rất trước đây, chưa ngôi.
Người thiết gọi nhà bình thường nhất.
Lúc này, cơn tuyệt vọng, níu tình xưa cũ, giống cọng rơm cứ//u m//ạng cùng.
Phụ quả dừng lại.
Người đứng rất hàng ngàn giọt mưa tăm tối trên trời rơi xuống, rõ bóng lưng người.
Thật sau, mới lạnh lùng câu.
“Vậy đi.”
4.
Ta hiểu, tại sao đi bước đường hôm nay.
Rõ ràng rất trước đây, ôm đích thân:
“Sơ Lạc, nếu đăng cơ, sẽ ta.”
Khi ấy, ít nổi nhất số các tử.
Nhưng nhờ minh xuất bước tiến ngai vàng, ngồi vững trên đó.
Người Tiên phái đi trấn giữ biên ải, các huynh gây khó dễ, cố cấp binh chuyển lương thực. thức suốt nửa tháng, sáng chế ra mộc ngưu lưu mã.
Người Tiên hạ đ//ộc, tí//nh m//ạng nguy kịch, chính tự sắc thu//ốc, thử th//uốc, cùng đ//ộc hoàng, nhưng căn b//ệnh khó chữa.
Trong tranh đoạt ngai vàng, ưu thế, chính đưa ra sách liên các tử y//ếu thế, đổ tử, cùng đưa ngôi.
Phụ nói, ngoài ai khác đảm nhận.
Thậm chí...
Khi sin//h vì mà sinh bệ//nh, thêm an ủi.
“Gia giống vậy, thiên tài giỏi giang, chỉ bồi dưỡng tốt, trẫm tử nữa.”
“Chi bằng tức n//ữ, giang vóc này n//ữ ta.”
Khi đó khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời ta.
Nhưng ngôi, thứ thay đổi.
Người bắt nghi ngờ minh ấy, thứ thanh ki/ếm sắc bén nhất, giờ khiến gai cổ họng.
Khi s//ay, ôm thầm: D/ao, con xem, con minh vậy, tại sao tự mình đế?”
…
Trong yến tiệc mừng thọ hạ đ//ộc.
Mọi bằng chứng chỉ về phía qu//ỳ trên đất, hề sợ hoàng.
“Không thiếp.”
Mẫu tưởng hoàng, bọn cùng nhau chiến hơn mười sẽ tưởng mình.
Thế nhưng, cười lạnh.
“Lâm ngoài ai đ//ộc vi vậy, ai tâm chu thế?”
Cả đại yên tĩnh.
Chỉ nghe trái ti//m vụn.
Ám sát tội ch*t, nhưng vì tình xưa, giam cung.
Tháng sau, tiến cung.
Bà xuất gia, nhất mỹ nhân Trường An, nhưng hề kiêu căng, trước mềm yếu con mèo nhỏ.
Bà m/ộ hoàng, sâu đậm, coi trời mình.
Ban đối rất lạnh nhạt, nhưng dần dần càng càng sủng ái.
Bên ngoài đồn, rằng tìm ki/ếm phương thu//ốc khắp nơi, tích chuẩn m//a//ng th//ai.
Khi đứa chào đời, sẽ ngay tức tử.
…
Thỉnh gặp hoàng.
Khi đó nhỏ, đang chơi cát tiểu viện xa bóng dáng cô đứng dưới gốc cây.
Đó hoàng, long bào, chỉ chiếc áo xanh giản dị.
Trông giống cha đối rất tốt những tháng trước đây.
Ta chạy tìm thân: rồi.”
Nhưng bế ra ngoài, dưới bóng cây đứng đó.
5.
Mẫu ở suốt bảy năm.
Lúc nhưng này chỉ yên tĩnh ảm đạm.
Đêm ra yên tĩnh vậy.
Bà kể nhiều mà chưa biết.
Bà nói, ở giới học giả rất giỏi, địa vị lẽ tương đương Thám hoa lang ở đây.
Nhưng nhỏ, chỉ vùi sách vở, chưa trải qua tình yêu.
Khi giới này, rất trí, thận trọng bước.
Nhưng cùng, đắm dịu mà trao cho.
Khi bệ//nh, y long huyết thu//ốc, do m//á//u.
Bà sợ lạnh, mang than bạc tốt nhất phòng, đêm ôm giấc ngủ.
Nhưng ai ngờ, v/ọng mê hoặc người, trăm năm ân tình tan biến.
“Gia D/ao, đi điều duy nhất yên chỉ con.”
Ta ôm ch/ặt giữ hơi cùng trên ta.
Ta hơi thở dần nhẹ dần trở lạnh lẽo.
Từ đó về sau, nữa.