14

Đúng vậy, ông ta b/án hàng.

B/án “bùa bình an” vẽ tay, một lá bùa giả b/án hai vạn.

Còn bày trò đói hàng, giới hạn 1000 lá, mỗi người chỉ được m/ua một.

Tôi tưởng chẳng có ai ng/u mà m/ua.

Kết quả, vừa mở giỏ hàng là ch/áy sạch.

Tôi: “…”

Đáng gi/ận!

Trong lúc b/án bùa, ông ta vẫn không quên dìm tôi.

Ông ta lôi bùa hộ thân điện tử tôi vừa gửi riêng lúc nãy ra khoe, hùng h/ồn chê bai từng nét, bảo bùa của tôi không bằng ông ta.

Cư dân mạng hùa theo: bảo bùa tôi đúng là bùa vẽ bừa.

Mẹ nó, tôi vẽ bằng điện thoại mà còn nên hình là mừng rồi, còn đòi nghệ thuật làm gì.

Hơn nữa, bùa của ông ta là giả, giả, giả!

Tôi tức n/ổ phổi.

Tần Bắc Cố cũng nổi đi/ên, ch/ửi rủa lão già Diệu Toán: nếu lúc nãy ông ta nghe tôi, dán bùa lên người anh ta thì đã không bị lệ q/uỷ đoạt x/á/c.

Khi Diệu Toán bận hốt bạc, Chị Tình và “Tần Bắc Cố” (tức lệ q/uỷ chiếm x/á/c) lại xuất hiện trước ống kính.

Có vẻ đã đạt thỏa thuận nào đó, Chị Tình cười tươi như hoa, tuyên bố tin vui: trong thời gian Tần Bắc Cố thành người thực vật, hợp đồng với công ty đã hết hạn; một giờ sau sẽ mở họp báo, gia hạn thêm hai mươi năm.

Tần Bắc Cố: “?”

Tần Bắc Cố gào lên: “Đại sư, đại sư, nhanh lên, nhanh lên, tăng tiền cho tài xế phóng nhanh đến đó đi! Nếu họ thật sự gia hạn, tôi không muốn sống nữa!”

Anh ta nhảy cẫng trong túi, may mà h/ồn anh ta nói chỉ mình tôi nghe, chứ tài xế ngồi trước mà nghe được chắc hú vía.

Bảo tôi bồi thêm tiền thì không đời nào.

Tôi vỗ vai tài xế, ôm bụng rên:

“Anh ơi, em sắp không nhịn nổi rồi, chạy nhanh giúp em với, không là em làm bậy trên xe mất!”

Tài xế hoảng quá:

“Em gái ơi, cố nín nhé! Không thì lấy túi lót tạm, đừng xả lên ghế!”

Tôi: “…”

Đúng là cao nhân.

Hiệu quả thì có: tốc độ xe vọt hẳn.

Anh ta còn sợ có mùi, mở hết cửa kính.

Gió lùa ầm ầm suýt thổi bay người giấy của Tần Bắc Cố ra ngoài. May tôi kịp chụp lại, nhét vào túi đeo chéo.

Đến nơi trong cảnh lửa ch/áy đến mông, trước khi xuống xe, tài xế còn quan tâm:

“Em gái, nín cả quãng đường vất vả quá, mau xuống đi.”

Tôi ôm bụng cười gượng: “Cảm ơn anh nhé!”

Lần sau phải ki/ếm lý do thanh tao hơn, dù sao tôi cũng cần thể diện.

Tần Bắc Cố ở trong túi cười phát đi/ên.

Anh ta bảo đã lâu rồi chưa cười thỏa thích như vậy.

Còn khen tôi có tố chất diễn viên hài, hỏi tôi có muốn vào nghề không, anh ta có thể giới thiệu tài nguyên cho tôi.

Mặt tôi đen thui như đít nồi, bảo anh ta c/âm miệng lại.

Xem thời gian còn khá dư dả, ban đầu tôi định tới thẳng chỗ “Tần Bắc Cố”, đuổi lệ q/uỷ đi, rồi đưa linh h/ồn anh ta trở về thân x/á/c là xong chuyện.

Ai dè, thấy còn thời gian, Tần Bắc Cố hết cuống, lại sinh kế: hỏi tôi có muốn gỡ gạc thể diện, rửa h/ận hay không.

Nói thật, tôi không muốn.

Làm người khiêm nhường cũng tốt.

Họ ch/ửi tôi, chỉ cần tôi không bận tâm, chẳng hề gì.

Huống chi, họ tích nghiệp khẩu; ch*t rồi còn phải xuống địa ngục rút lưỡi ở Điện thứ tư mà chịu tội.

Nghĩ vậy, tôi còn gì phải tranh?

Khổ nỗi, tuy là Ảnh đế, nhưng trong lòng Tần Bắc Cố lại có giấc mơ đạo diễn.

Anh ta dùng tiền thuyết phục tôi, mời tôi đóng nữ chính cho một bộ phim do anh ta làm người viết kịch bản kiêm đạo diễn.

15.

Anh ta nói nhân vật chính phải xuất hiện vào khoảnh khắc then chốt mới có thể nắm trái tim khán giả.

Cho nên, vào lúc này đây, tôi giả làm người hâm m/ộ của Tần Bắc Cố, mặc đồ linh vật con ếch, lẫn trong đám fan, tâm trạng như ch*t trong lòng.

May thay không phải đợi lâu, họp báo mở đúng giờ. Khi “Tần Bắc Cố” với dáng vẻ ốm yếu bệ/nh hoạn ngồi xe lăn do Chị Tình đẩy vào phòng họp, đèn flash chớp liên hồi hòa cùng tiếng gào thét của fan, buổi họp báo nghiêm túc lập tức hóa thành fan meeting.

Ngoài “Tần Bắc Cố” và Chị Tình, Thần Cơ Diệu Toán cũng có mặt.

Ông ta nói sẽ làm một pháp đàn cho Tần Bắc Cố, để đời sau này thuận buồm xuôi gió, không gặp tai ương nữa.

Quyết định này khiến fan Tần Bắc Cố rưng rưng nước mắt, liên tục khen Diệu Toán đại sư pháp lực vô biên.

Cũng có mấy phóng viên lý trí thì thầm chê ông ta cư/ớp sóng quá đà.

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn Diệu Toán vung ki/ếm gỗ đào, trước mặt “Tần Bắc Cố” nhảy lên nhảy xuống, đến mức thở hồng hộc.

Không ai để ý ánh mắt “Tần Bắc Cố” nhìn Diệu Toán dần lạnh băng.

Q/uỷ sợ gỗ đào; dù Diệu Toán không có pháp lực, nhưng cứ cầm ki/ếm lắc lư trước mặt cũng đủ làm lệ q/uỷ rất khó chịu, nó vừa chiếm thân x/á/c, nên vẫn chưa ổn định.

Nhảy nhót chán, Diệu Toán cất ki/ếm, lại móc ra lá bùa bình an giả đang b/án chạy, xếp thành hình tam giác, đưa cho “Tần Bắc Cố”.

“Tần Bắc Cố” không nhận, chỉ nhìn ông ta bằng ánh mắt kh/inh miệt, như xem diễn hề.

Khung cảnh ông ta vừa hâm nóng tức thì đông cứng.

Cảnh này nóng hơn cả màn “nhảy thần” lúc nãy: nhiếp ảnh nhấn cò bấm liên tục muốn bốc khói, vài phóng viên muốn đăng trước đã mở laptop, tay bay trên phím bịa bài.

Chị Tình thấy có biến, lập tức thay “Tần Bắc Cố” nhận bùa.

Sợ sinh chuyện, cô ta thúc giục, bảo mang hợp đồng đã chuẩn bị tới, đưa bút cho “Tần Bắc Cố” ký tên.

Khi “Tần Bắc Cố” cầm bút, cúi đầu chuẩn bị ký, người giấy Tần Bắc Cố gào lớn: “Đại sư, lên đi…”

Tôi, đang ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng cũng đến giờ lên sân khấu.

Tôi nuốt nhục, làm đúng yêu cầu của Tần Bắc Cố: mở nhạc rùng rợn bằng loa ngoài điện thoại, ném một lá bùa Định Thân về phía “Tần Bắc Cố”, xuất hiện lấp lánh.

“Khoan đã, tôi có một thứ muốn cho mọi người xem.”

Nói xong, tôi xông lên sân khấu, quăng người giấy Tần Bắc Cố lên không, đồng thời ném một lá bùa Hiện Thân.

“Tổ sư Ngô phụng Minh sơn xích lệnh, thiên thanh địa linh, tiểu q/uỷ thính lệnh, phụng phù xích chỉ, chiếu pháp phụng hành, cấp cấp như luật lệnh!”

Khoảnh khắc tiếp theo, người giấy lơ lửng “bụp” một tiếng bốc khói trắng; sinh h/ồn Tần Bắc Cố thiếu một cánh tay trôi giữa không trung, hiện ra trước mắt mọi người.

Tần Bắc Cố: “Hello, xin chào mọi người.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm