Váy đỏ đẫm máu

Chương 10

01/07/2024 20:06

Đã nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn bao che cho cha của mình, cố gắng cưỡng ép bản thân phải quên chuyện đó đi.

Bởi vì khi đó cha đã nói với tôi, người phụ nữ kia là kẻ x/ấu xa, mang th/ai một đứa con hoang lại cố tình đến u/y hi*p cha tôi, ép ông ấy phải ly hôn với mẹ của tôi, ông ấy làm như vậy tất cả chỉ bởi vì muốn bảo vệ hai mẹ con tôi mà thôi.

Cha tôi còn nói, ông ấy đã mời đại sư đến siêu độ vo/ng linh cô gái ấy, lại đưa cho cha của cô ta một số tiền bồi thường rất lớn, có thể giúp gia đình bọn họ trải qua cuộc sống tốt đẹp.

Vì vậy mà suốt mấy năm nay tôi không quá đặt chuyện này ở trong lòng.

Bây giờ nghĩ lại, tất cả những gì mà cha tôi đã làm năm đó quả thực còn chẳng bằng cả s/úc si/nh!

Mà thứ quấn lấy tôi rất có khả năng chính là cô gái kia!

Chú Minh nghe tôi kể xong, trong lòng nặng nề vô cùng, ông ấy nhìn chằm chằm vào chiếc la bàn rồi nói: “Người mà cháu đã gặp lúc đến khách sạn rất có khả năng chính là cha của người phụ nữ đó. Thế nên ông ta mới để cho cháu cõng cái két sắt ấy lên.”

Trái tim của tôi trong khoảnh khắc tựa hồ vọt lên tận cổ họng: “Thực sự là cô ấy sao?”

Vẻ mặt chú Minh nghiêm túc vô cùng, dùng ánh mắt gần như thương hại mà nhìn tôi, thở dài nói: “Cháu không nên mở chiếc két ấy ra, nhân mà năm xưa cha cháu đã gieo xuống, quả á/c bây giờ lại kết lên người của cháu!”

“Số mệnh nhân quả luân hồi trên thế gian này, ta chẳng có cách nào ngăn chặn, chỉ có thể cố gắng hết sức để bảo vệ người vô tội.”

Sau khi chú Minh nói xong bèn bắt đầu nhìn vào lư hương mà niệm mấy câu chú ngữ, tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả. Đợi đến khi ông ấy dừng lại thì nén nhang kia cũng vừa ch/áy xong.

Tôi cảm thấy h/ồn phách mình như thể bị ai đó rút ra, phải mất một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.

Thật không ngờ cha lại hại tôi như vậy!

Da đầu tôi tê rần, lắp ba lắp bắp hỏi: “Chú Minh, cháu còn có thể c/ứu được không?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nói Một Đằng Làm Một Nẻo

Chương 22
Năm tháng huy hoàng nhất, tôi bỏ ra 10 triệu tệ bao nuôi một nam sinh nghèo. Chơi chưa đầy một năm, tôi thấy chán, liền đá gã đi. Không lâu sau, hắn ta ôm cả xấp kế hoạch kinh doanh cùng mấy chứng nhận bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đò hoe, hứa rằng hắn có thể nuôi tôi rồi. Khi ấy tôi đang trái ôm phải ấp, chỉ cười lạnh, bảo hắn ta cút càng xa càng tốt. 5 năm sau. Tôi vừa ngâm nga vừa rửa xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống...ô hóa ra là người quen. Một tấm thẻ đen được đưa tới trước mặt tôi: “20 triệu, một năm.” “Rửa xe à? Thế thì chắc phải rửa đến kiếp sau mất.” Lục Tri Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Ngủ với tôi.”
208
5 Thai nhi quỷ Chương 27
12 Người thừa kế Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm