9.
Thật ngại quá.
Hóa ra phụ xinh đẹp kia đối tượng m/ập mờ ta.
Tôi đó tự đa đa cảm, tự nhủ rằng đàn ông này sẽ bao giờ có quan đến nữa.
Ôi thật ngại.
Tống kéo phòng riêng đối mặt phụ xinh đẹp.
Cô chớp tôi: "Thanh Thanh…?"
Tôi đầu lên đầy vẻ ʜoang mang.
À, cô sao?
Tôi cố gắng lọi trong trí nhớ để tìm khuôn mặt trước mặt.
Nhưng nhớ ra.
Có cô thấu suy che miệng cười:
"Chị chị họ Diệu đây."
Ồ?
Diệu Diệu?
Diệu thân tôi.
Lúc này, đàn ông đứng bên cạnh xoa xoa đầu.
Sau hồi cuối cũng nguyên nhân.
Tống nói tìm thân có chút việc, thân đang мa ng t a𝔦, tiện ra ngoài, nên chị đến gặp ta.
Tôi bụng nghi ngờ.
"Anh có Diệu?"
Tống ấp úng, chịu nói.
Người phụ xinh đẹp che miệng ánh đầy ẩn ý.
Tôi thực muốn đó gì, tỏ ra sốt ruột.
Vì vậy, giả vờ thờ ơ, thời nhắn cho thân mưa.
[Cậu p n b ộ i tớ, Thời tìm mà nói tớ!]
Diệu gửi lại dấu chấm.
[Sao nhanh vậy?]
[Tớ giấu mà!]
Vậy thì nhanh nói đi.
Tôi tiếp t ấ n công.
Sau đó, cô gửi cho ảnh chụp hình cuộc trò chuyện.
Tất cả mọi thứ đều bị mờ, chỉ lộ ra chữ.
Nhưng đủ để khiến hoóc-môn tăng tốc.
Vài chữ đó là.
[Dạy chinh phục trái tim thiếu nữ].
Ồ, à?
Người nhận Thời?
Tin nhắn Diệu lại đến.
[Cứ vì nói hiểu chưa?]
Tôi phóng to lịch sử trò lần, chỉ cảm đầu óc ong ong.
Tin tốt, hề có ái muội phụ xinh đẹp kia.
Tin x/ấu, đang chuẩn bị chinh phục trái tim cô gái vô danh nào đó.
Anh thậm chí còn bè trợ thủ đắc lực.
Tôi thực trải qua cung bậc cảm xúc từ vui đến b𝔦 thương.
Nhớ ra rằng đi vệ sinh lâu, định quay lại phòng riêng mình.
Kết quả lại kéo lại.
Tôi quay đầu lại, nói khá khó khăn.
"Xin lỗi."
"Lúc đầu, tưởng em đi t i..."
Cái gì?
Tôi cố gắng nhớ lại hồi lâu.
Ồ, đang nói đến lần đi Diệu đến bệnʜ viện không?
À, hình thực trước cửa phòng khoa sản...
Tôi vội vàng thích.
"À?... Diệu м n g t rồi."
Tống gật đầu nhẹ.
"Ừ, biết."
Tôi nhân cơ hội rút ra.
"Bác còn việc không?"
Tống theo tác sau khi dấu đỏ trên cổ trong thoáng hiện lên xa và hối lỗi.
Chắc nhầm.
Làn da rất đặc biệt, chỉ cần va chạm nhẹ cũng sẽ ửng đỏ.
Anh cũng biết.
Tống cụp xuống.
"Là có thái độ tốt, đừng để ý nhé!"
?
Có nghe nhầm.
Chắc chắn mắc bệ n ʜ đó rồi.
Làm sao có nói được chứ?
Tôi ngẩn ra lúc.
"À, sao, thái độ khá tốt."
Tống đầu lên, đang chờ đợi hoặc đợi điều đó.
Tôi chỉ coi đang suy nhiều.
"Nếu có nữa, phép đi trước."
Tống vẫn chằm chằm thực chịu nổi ánh vội vàng bỏ chạy.