Thủ tục ra mắt cõi âm

Chương 9

15/04/2024 11:00

Hai mắt tôi trợn tròn như sắp rớt ra, nhìn trời bên ngoài tối đến mức chìa năm ngón tay ra cũng không thể nhìn thấy, tôi vốn không thể nào dằn cơn sợ hãi trong lòng mình xuống được.

"Không thể chờ tới sáng rồi đi sao ạ?" Môi tôi run cầm cập hỏi tới.

Khóe miệng người kia càng nhoẻn cao hơn, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi. Nếu giây kế tiếp mà người này có thể mở cái miệng đầy m/áu ra rồi nuốt trọn lấy tôi, tôi cũng không lấy làm lạ gì.

Bà ấy không nói gì cả, còn tôi dù không khóc nhưng trong lòng đã bắt đầu sụp đổ rồi: "Đi! Con đi!"

Tôi vốn không có đủ can đảm nhìn sắc mặt của bà ấy thêm nữa, cầm điện thoại ở bên cạnh rồi đứng lên chạy vào trong màn đêm đen kịt ngoài kia.

Gió lạnh thổi qua, lớp áo sau lưng bị mồ hôi làm ướt đẫm dán ch/ặt vào da thịt, cả người tôi cũng bình tĩnh trở lại.

Gọi ông nội về ăn cơm? Nhưng mà ông nội ở đâu chứ?

Lại nhớ tới lời của mẹ Từ Phong mới vừa nãy, bảo tôi tới cổng làng gọi ông nội ăn cơm.

Cổng làng?

Tôi mở đèn pin trong điện thoại di động ra, men theo ký ức đi về phía cổng làng.

Trong làng yên ắng đến đ/áng s/ợ, cứ như cả cái làng này chỉ có một mình tôi vậy.

Tôi đi trên đường nhưng trái tim thì đã nhảy lên đến cổ, đôi mắt vô định ngó nhìn xung quanh.

Lúc này, tôi cũng không biết ở một mình thì đ/áng s/ợ, hay là bỗng có ai đó xuất hiện mới càng đ/áng s/ợ hơn.

Cơn gió lạnh mang theo vệt nước lùa tới phả lên trên mặt tôi, tôi cũng coi như đã tới được chỗ cổng làng của bọn họ rồi.

Vừa ngó mắt nhìn, cả người tôi đã như hóa đ/á tại chỗ, hai bắp đùi đều run lên.

Lúc tới đây tôi lại không có để ý, ở cổng làng của họ đâu đâu cũng đều là m/ộ.

Thấp thoáng ở giữa còn có đốm lửa màu trắng lơ lửng không cố định, nước mắt của tôi đã chực trào tuôn ra rồi.

Đây là nơi quái q/uỷ gì thế!

Ông nội của Từ Phong, rốt cuộc là người hay m/a?!

Ở nơi mà ánh đèn pin của điện thoại chiếu qua, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.

Ông ấy mặc một cái thun ba lỗ màu trắng, quần thụng màu xám.

Vào khoảnh khắc đó, da gà trên người tôi đều dựng đứng cả lên. Tôi biết sắc mặt của mình lúc đó vô cùng nhợt nhạt, thậm chí còn có cảm thấy buồn nôn.

Tôi tận mắt nhìn thấy người đó đi về phía mình: "Con là vợ của Tiểu Phong nhỉ? Tối qua ông đã gặp con rồi."

Mặt của ông ấy như sắp dán vào mặt của tôi, một cảm giác lạnh lẽo phả thẳng vào mặt.

Tôi muốn tránh nhưng vốn dĩ không tránh được, "hic" lên một tiếng rồi nhắm mắt lại, trong lòng chỉ thầm nhẩm theo năm chữ: Nghe lời của mẹ nói.

"Ông nội, mẹ của Từ Phong gọi ông về ăn cơm!" Tôi gào lên một câu.

"Đúng là đứa trẻ có hiếu mà." Ông ấy phá lên cười, nghe cứ như âm thanh phát ra từ ống bễ cũ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
135.12 K
8 Chuyến Xe Đêm Chương 25
11 Tiểu Lỗi Chương 56

Mới cập nhật

Xem thêm