Phán Quyết Địa Phủ

Chương 2.

25/06/2025 17:51

Diêm Vương không để tâm đến lời mẹ tôi, chỉ phất tay một cái.

Lập tức, một nhóm q/uỷ đói với cái bụng phình to và tay chân khẳng khiu bị áp giải vào điện.

Cùng lúc đó, giữa đại điện bỗng nổi lên một chiếc cân thiên bình khổng lồ.

Cơ thể tôi và em trai không kh/ống ch/ế được, lần lượt bị đưa đến hai bên của chiếc cân.

Diêm Vương nói:

"Cái này có thể đo được lượng tình thương mà các ngươi từng nhận được.”

Ông nhìn sang em trai tôi:

"Ngươi nói cha mẹ thiên vị chị ngươi, có bằng chứng không?”

"Dĩ nhiên là có.”

Em tôi chỉ vào bộ đồ trên người:

"Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ luôn nói con gái phải nuôi cho "sang", con trai thì phải rèn cho "khổ".’

"Thế nên quần áo của Tống Vũ toàn là đồ hiệu, còn đồ của tôi thì không có nổi cái logo, toàn là hàng chợ.”

"Như vậy còn chưa đủ thiên vị à?”

Trên mặt tôi thoáng hiện vẻ áy náy.

Quả thật, ba mẹ đối xử với tôi tốt hơn em trai.

Tôi từng nhắc chuyện này với họ, nhưng mẹ tôi bảo:

"Con trai thì khỏe, mặc đồ đẹp làm gì?”

"Còn chị là con gái, ăn mặc xinh xắn mới có người yêu thương.”

Tôi vui vì được yêu thương, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy có lỗi.

Vì thế tôi thường để dành một nửa tiền sinh hoạt cho em trai.

Nghe em trai nói vậy, mẹ tôi tức gi/ận m/ắng lớn:

"Con trai lớn đầu rồi mà còn đi so đo với chị? Mặc đẹp thì được gì?”

"Thời tụi tao ngày xưa có đồ mà mặc là may rồi, còn bày đặt kén chọn. Không biết cảm ơn thì thôi, còn dám trách móc! Mau xuống đi!”

Em tôi tức đến đỏ cả cổ:

"Đến giờ mà mẹ còn bênh chị ấy!”

"Con sẽ không để các người được như ý đâu!”

Thấy nó không nghe, mẹ tôi định leo lên theo chân chiếc cân từ phần đế.

Nhưng cân phát ra ánh sáng đỏ, mẹ tôi lập tức bị b/ắn văng ra.

Tôi cắn môi, chuẩn bị sẵn sàng chịu phán xét.

Nhưng ngay sau đó, bên cân của em trai tôi lại hạ thấp xuống một nấc.

Nó ngơ ngác:

"Sao lại như vậy?”

Bên cạnh vang lên tiếng trò chuyện của Đầu Trâu Mặt Ngựa:

"Xem ra thằng nhóc này nói dối rồi, khay của nó hạ xuống tức là nó nhận được nhiều tình thương hơn.”

"Đúng đó, nãy giờ nói như thật, tưởng có vở kịch hay để xem cơ.”

Mẹ tôi thấy vậy liền lên tiếng khuyên nhủ:

"Con xem đi, mẹ có thiên vị gì đâu. Mau xuống đi.”

Em tôi biến sắc vài lần, cuối cùng gằn giọng:

"Cái cân này chắc chắn có vấn đề.”

"Các người dám gian lận!”

Đầu Trâu Mặt Ngựa lập tức khó chịu:

"Thằng nhóc này nói năng cái kiểu gì đấy? Đồ trong điện Diêm Vương làm sao mà sai được?”

Tôi cũng ngơ ngác khó hiểu.

Chuyện gì đang xảy ra thế?

Diêm Vương thấy chúng tôi nghi ngờ, lại phất tay lần nữa.

Mẹ tôi bị một lực lượng vô hình nhấc bổng lên không trung.

Ký ức của bà được kéo ra, hiển thị rõ ràng trước mặt mọi người.

Ký ức đầu tiên là mẹ tôi đang gọi điện cho ai đó:

"Quần áo đặt riêng cho con trai tôi làm xong chưa? Nhớ là không được có logo.”

Không biết đầu dây bên kia nói gì, mẹ tôi có vẻ không hài lòng:

"Mỗi lần đổi mùa tôi đều đặt bên các người, vừa đắt lại vừa lâu. Tuần sau phải xong, không thì tôi không đặt nữa đâu.”

Cúp máy xong, bà lại gọi thêm một cuộc:

"Chị Trương à, lấy vài món mẫu mới bên chị theo size con gái tôi mang qua đây nhé.”

"Nhớ lấy hàng cao cấp giả, đợt trước vài món bị bạn nó phát hiện, tôi mất công giải thích mãi.”

"Tôi là khách quen của chị rồi, hai chục tệ một cái là cùng, không được cao hơn đâu.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Theo hầu vương gia ngốc nghếch ba năm, sau khi tỉnh lại, vị vương gia ấy đã điên cuồng giết chóc vì tôi

Chương 12
Vào năm thứ ba tôi kết hôn với Vương gia ngốc nghếch Tiêu Triệt, hắn vì đuổi theo một con bướm mà trượt chân rơi xuống hồ băng sau phủ đệ. Khi vớt lên, người đã ngừng thở. Trong cả phủ, ngoài tôi ra, không ai khóc bằng tấm lòng chân thành. Trắc phi Liễu Như Nguyệt dẫn người chặn trước cửa phòng tôi, giả giọng thương cảm khuyên nhủ: 'Chị tỷ tiết ai, tuy Vương gia có đần độn nhưng đối với chị vẫn khác biệt. Nay người đã đi rồi, chị phải giữ gìn thân thể.' Đám tỳ nữ phía sau liếc nhau ánh mắt khinh miệt hả hê. Chúng nghĩ gì, tôi rõ như lòng bàn tay. Vương gia ngốc nghếch, chính phi ta chính là cái bia sống. Ba năm nay, đồ ăn mặc bị khấu trừ, kẻ hạ nhân dám trực tiếp làm khó dễ, Liễu Như Nguyệt càng ngày càng lấn lướt. Tiêu Triệt dù đần nhưng nhận ra tôi, mỗi lần thấy tôi bị bắt nạt đều giang tay che chở trước người tôi, như con thú nhỏ bảo vệ thức ăn, gầm gừ 'ừ ứ' với chúng. Nhưng hắn càng bảo vệ tôi, Liễu Như Nguyệt càng ra tay tàn nhẫn với chúng tôi. Giờ đây, chỗ dựa duy nhất của tôi không còn. Tôi thủ linh cữu ba ngày ba đêm, không uống lấy giọt nước, đến khi kiệt sức ngất đi. Tỉnh dậy lần nữa vì tiếng ồn ào. Thị nữ Xuân Đào vừa khóc vừa cười nắm chặt tay tôi: 'Nương nương! Ngài tỉnh rồi! Vương gia... Vương gia cũng tỉnh rồi!' Đầu tôi 'oàng' một tiếng, vật vã ngồi dậy. Vừa chạy đến sân, đã thấy đám ngự y quỳ la liệt, hướng về bóng người ngồi trên chủ vị mà hô vang 'vạn tuế'. 'Chúc mừng Vương gia! Vương gia mạch tượng vững chắc, thần trí minh mẫn, đây là trời giúp Đại Thịnh ta vậy!' Trên chủ vị, người đàn ông mặc bộ đồ ngủ trắng toát từ từ ngẩng đầu. Khuôn mặt tôi đã nhìn ba năm, luôn nở nụ cười ngây ngô ấy, giờ phủ lớp sương lạnh. Ánh mắt sắc như chim ưng, sâu như biển cả, quét qua từng người xung quanh, mang theo sự dò xét và xa cách. Hắn thực sự... không đần nữa. Nhưng trái tim tôi, vào khoảnh khắc này, chìm xuống nơi lạnh hơn cả hồ băng. Hắn không đần nữa, vậy hắn có còn nhớ tôi không? Có nhớ ba năm qua tôi đã đút cơm từng muỗng, vá áo từng mũi kim, ôm hắn vào lòng vỗ về khi hắn khóc chạy về vì bị bắt nạt? Hay hắn sẽ nhớ lại những chuyện trước khi cưới? Nhớ tôi đã bị dùng như quân cờ nhét vào phủ đệ, trở thành vật tùy táng cho nỗi nhục hoàng tộc của hắn?
Cổ trang
Ngôn Tình
0
Lời Hẹn Thề Chương 19