Khi đến bệ/nh viện, chúng tôi xếp hàng đăng ký khám, làm xét nghiệm và siêu âm.
Sau hàng loạt kiểm tra, bác sĩ vẫn không x/á/c định được bệ/nh của tôi, chỉ khuyên nên đến bệ/nh viện lớn hơn.
Lời nói đó của bác sĩ như sét đ/á/nh ngang tai khiến bố mẹ ch*t lặng.
Tôi vẫn khóc lóc không ngừng vì cơn đói cồn cào hành hạ.
Đói đến mức muốn phát đi/ên.
Mẹ m/ua cơm hộp bên ngoài cho tôi.
Mở hộp ra, mùi cá sốt cà và sườn kho thơm phức hòa với cơm trắng tỏa ra nghi ngút.
Tôi vồ lấy ăn ngấu nghiến.
Nhưng lạ thay, thức ăn vừa vào miệng đã biến thành mùi hôi thối kinh khủng, như giấy bìa mục nát ngâm lâu trong cống rãnh.
Tôi nôn ra ngay miếng cơm đầu tiên.
Mẹ ôm tôi khóc thút thít: “Tiểu Đào, con ơi, sao lại thế này? Sao con không ăn được gì nữa vậy hả?”
Bố nhíu mày: “Bố sẽ đặt vé ngay, chúng ta lên bệ/nh viện lớn ở Bắc Kinh khám!”
Đúng lúc ấy, giọng nói quen thuộc vang lên: “Đứa trẻ này nghiệp chướng đầy mình, ăn phải thứ không nên ăn. Máy móc tinh vi cũng vô dụng, để lâu nó sẽ ch*t đói mà thôi.”
Ngẩng đầu lên, tôi nhận ra vị đạo sĩ đã gặp ở huyện sáng nay.
Tôi ngạc nhiên: “Sao lại là ông?”
Bố nghi hoặc nhìn tôi: “Con quen người này?”
Chưa kịp trả lời, đạo sĩ đã nói: “Bần đạo đã thấy nghiệp chướng đen đủi bủa vây đứa trẻ này từ sáng. Bệ/nh tình đã vào thời kỳ nguy kịch.”
Bố gi/ận dữ đứng phắt dậy: “Ông dám bịa chuyện! Con tôi khỏe mạnh, đừng có trù ẻo!”
Đạo sĩ vuốt râu cười nhạt: “Đừng nóng vội. Xin hỏi gần đây đứa trẻ có thích đồ nữ tính như váy đẹp, đồ chơi con gái, đi đứng nói năng y hệt con gái không?”
Sự hoảng hốt thoáng qua ánh mắt bố mẹ.
Đạo sĩ gật đầu: “Nghiệp chướng đã thấm vào xươ/ng tủy, không giải nhanh thì thần tiên cũng bó tay.”
Mẹ r/un r/ẩy đứng dậy: “Ngài đạo sĩ, con tôi mới 8 tuổi, có tội tình gì chứ?”
Đạo sĩ quay sang tôi: “Bạn nhỏ, thứ con thèm ăn nhất là gì?”
Tôi không chút do dự đáp: “Thịt hầm của bà! Đó là món ngon nhất thế gian!”
Nói đến đây, nước miếng của tôi đã ứa ra.
Đạo sĩ gật gù: “Nghiệp chướng nằm ở món thịt ấy. Ăn nhiều thứ ấy khiến oan h/ồn không siêu thoát bám đầy người, tự nhiên ăn gì cũng thấy hôi thối.”
Mẹ gi/ận dữ giậm chân: “Nhà họ Lý các người đ/ộc á/c thật! Cháu đích tôn mà cũng nỡ h/ãm h/ại!”
Bố ôm ch/ặt lấy tôi: “Ăn thịt mà có tội ư? Vậy ông Trương làm nghề đồ tể ở làng chúng tôi gi*t lợn suốt ngày sao vẫn khỏe mạnh?”
Đạo sĩ đáp: “Không tin thì hối h/ận không kịp! Hiện tại còn c/ứu được, giao đứa trẻ cho bần đạo, để nó ăn chay tụng kinh, may ra còn…”
“Cút ngay!” Bố gầm lên: “Muốn bắt con tôi làm đệ tử miễn phí à? Mơ đi!”
Bố bế tôi rời đi, mẹ lẽo đẽo theo sau.
Tựa vào ng/ực bố, tôi thấy đạo sĩ đứng yên, trên môi nở nụ cười bí ẩn.
Lời nói cuối cùng của ông ta văng vẳng bên tai: “Rồi các ngươi sẽ quay lại c/ầu x/in ta thôi.”