Trong lòng tôi bứt rứt khó chịu, tối hôm đó tiếp khách uống rư/ợu quá đà, trợ lý hỏi tôi đi đâu ở, tôi vô thức buột miệng nói nhà của Triệu Chi Hành.

Mơ màng được đỡ lên lầu, bị ném lên giường.

Hơi thở ấm áp của ai đó nóng bừng bên tai tôi: "Mạnh Trường Huy, anh nhìn em đi."

"Em cũng không tệ đâu..."

Tôi bị hơi nóng th/iêu đ/ốt, né tránh một cái, đẩy người bên cạnh ra, chạy vào nhà vệ sinh nôn.

Vừa nôn xong, bị ai đó túm cổ áo lôi đứng dậy: "Mạnh Trường Huy, anh thật sự gh/ê t/ởm em đến thế sao?!"

Mờ mịt trong cơn say, tôi thấy một đôi mắt đỏ ngầu, đầy đ/au khổ.

Cậu ấy nhíu mày, dường như mang theo vẻ tuyệt vọng buông xuôi:

"Đàn ông thật sự không được sao... chỉ cần là phụ nữ là được à?"

Triệu Chi Hành hít một hơi sâu, buông tôi ra, lùi bước rời đi.

Tôi mò mẫm súc miệng qua loa, xong xuôi đụng phải ghế sofa, định lấy điếu th/uốc hút, vừa sờ tới hộp th/uốc, nghe thấy có tiếng gọi tên mình.

Mở mắt ra, thấy một người phụ nữ cao ráo mặc váy trắng bước vào từ cửa.

Tôi choáng váng một lúc, dụi mắt: "Chị Dung Dung, sao chị sống lại rồi?"

"Chị Dung Dung" tiến lại gần, cúi xuống vuốt mặt tôi.

Tôi ngửa đầu nhìn chị, nuốt nước bọt một cái.

Chị ấy hôn môi tôi, cằm tôi, yết hầu...

Tôi cảm thấy không ổn, vô thức đẩy vai chị: "Không..."

Chị cắn tai tôi, thì thầm: "Là mơ thôi."

Đúng rồi, là mơ.

Bàn tay nóng bỏng áp sát bụng dưới tôi rồi di chuyển xuống...

Thậm chí "chị Dung Dung" có thể ôm trọn tôi vào lòng.

Vuốt ve, hôn hít, ép sát vào nhau.

Tôi sôi sục trong vòng tay chị.

Tôi bị chiếm lấy linh h/ồn, biến thành dây đàn, bị chị tùy ý gảy.

Trở thành nốt nhạc, đi/ên cuồ/ng hòa ứng, nhiệt liệt khuấy động.

Sáng hôm sau dậy sớm, toàn thân tôi đ/au nhức.

Vô thức sờ tìm điện thoại, lại chạm vào làn da trơn láng.

Tôi tỉnh táo ngay lập tức, bật ngồi dậy, suýt nữa thì g/ãy lưng.

Vén chăn lên, thấy Triệu Chi Hành đang ngủ say bên cạnh.

Cơ ng/ực và lưng đầy vết cào, trên vai còn có vết răng cắn.

Như bị mèo cào vậy.

Ch*t ti/ệt!

Tôi xoa mặt một cái, đầu óc rối bời.

Bình tĩnh một lúc, vén chăn xuống giường, vừa quay người, nghe thấy giọng nói khàn đặc sau lưng.

"Anh đi đâu đấy?"

Tôi cứng người, cổ họng khô nghẹn: "Tối qua..."

Triệu Chi Hành cười lạnh một tiếng: "Đúng như anh nghĩ đấy."

"Anh không nhớ sao? Tối qua anh say, em đỡ anh lên giường, đột nhiên anh đ/è em hôn, còn sờ..."

"Em muốn chống cự, nhưng em đ/á/nh không lại anh."

Tôi há hốc mồm, mình lại thú vật đến thế sao?

Triệu Chi Hành quả quyết kết tội tôi:

"Mạnh Trường Huy, anh đã ngủ với em."

Chỉ vào vết rá/ch ở khóe miệng: "Thấy không? Anh làm rá/ch đấy..."

Giọng cậu ấy nghẹn lại, như sắp khóc:

"Làm sao bây giờ?"

"Em chưa từng ngủ với ai cả, anh là người đầu tiên."

"Xin lỗi." Tôi nghe mà hoa mắt, bấm thái dương đang nhức nhối: "Để tôi yên một lúc."

Bước xuống giường, suýt nữa thì quỵ xuống.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm