Tôi tên Phong quán chủ tiếp của Ngọc Tuyền Quan.
Tôi song sinh tên Phong Kỷ, minh tinh hạng mười vô danh giới giải trí, tôi bị nứt xươ/ng mắt cá chân, thời gian hồi phục ít nhất tháng.
Chị n/ợ đống lịch trình, không đi bồi thường khoản tiền phạm hợp đồng khổng lồ.
Giờ phút này, tôi làm đóng thế cho tham gia các trình tạp kỹ.
"Chào mừng tất các khách quý với trình 《Mỗi ngày bảo vật》của chúng tôi!"
Người dẫn trình nhiệt chào hỏi ống kính tiếp.
Tôi sự không minh tinh hạng mười trẻ trung đẹp giới giải trí, tại sao lại mời tôi tham gia trình giám bảo vật chứ… Có lẽ, cần bình đẹp để làm nền?
Đối diện Thao, trên nâng phỉ vàng lớn.
Lúc này, gia giám đeo kính gọng vàng, để râu quai thao thao tuyệt trò chuyện với phú:
"Phỉ vàng phổ biến, nhưng phỉ vàng lớn như vậy, dày như vậy, chất liệu lại như thế thì sự không nhiều. Thêm vào đó nghề điêu khắc của đại sư, phỉ vàng sự bảo vật khó được!"
Tôi liếc mấy đối diện, thở dài hơi, không nhịn lên tiếng:
"Khách không nên đeo đâu!"
Nụ cười của tức cứng ngay dẫn trình cũng ngụm khí lạnh. Sắc mặt của gia giám bảo vật cũng trở nên khó coi hơn phần.
Phòng phát tiếp vốn còn thưởng thức tức tung:
[Đây vậy, cô những lời ngông cuồ/ng vậy!]
[Đồ lấy thể lỗi sao? Ngọc phỉ vàng biết không phàm rồi, tôi đoán chắc lên số đấy.]
[Cô gắng tìm sự tồn tại à? Múa rìu qua mắt thợ mặt và gia à…]
Ngồi cạnh cháu trai Thiều Thần cũng không thể yên nữa:
"Loại nổi hạng mười như cô thì biết gì, bài Long hộ chủ do đại sư điêu khắc!"
Tôi lại kỹ bài anh lần nữa:
"Đây không Long hộ chủ, Long qu/an t/ài."
Đàn Thiều Thần ngẩn người: "Cô bậy bạ thế..."
"Ngọc bài ôngg, bốn con rồng, năm con rồng, chính cửu long.
"Phía của điêu khắc vật hình nhật, qu/an t/ài. Cho nên mới Long qu/an t/ài."
Tỷ và thằng cháu ngốc của bắt đầu nghiêm túc xét bài tay, mặt cũng ngày càng nghiêm trọng.
Tôi tiếp tục nói:
"Ngọc đã đeo mươi ngày rồi. Sau chín chín mươi mốt cửu long xuất thế thiên hạ lo/ạn, thần tiên không cản Phật không ngăn.
"Có dạo ngày nào cũng mơ thấy chín con rồng, thứ đó không?
"Trong giấc mơ của ông, thứ cửu long ngày càng rõ ràng, đợi thấy qu/an t/ài, bị mắc giấc mơ, vĩnh viễn không tỉnh lại."
Tỷ dậy khỏi ghế sofa đối diện, đầy hoảng lo/ạn. Ông chấp hình tới lấy tôi: "Đại sư, mạng!!!"
Tôi hất ra: "Đừng vội, còn được."
Chương trình tiếp lúc bị gián đoạn.
Màn hình đột ngột tối đen, phần bình tràn những lời đoán mò:
[Vừa nãy tôi nhầm không nhỉ, cô Đại sư?]
[Lầu trên, mắt anh không tôi không biết, nhưng tai anh chắc chắn không đi/ếc đâu.]
[Đây chiêu trò lăng xê kiểu mới à?]
[Không mức thế đâu, nổi hạng mười cần nâng đỡ sao?]