Khi tôi quay về, Thi Nhã đang tựa người vào khung cửa.
Cô ấy dường như còn xinh đẹp hơn nữa.
Da thịt như băng, xươ/ng cốt như ngọc, trong suốt lấp lánh.
So với lúc tôi mới gặp cô ấy, giờ đây còn xinh đẹp hơn rất nhiều.
Thi Nhã nhìn tôi mỉm cười.
Biết cô ấy là x/á/c sống, trong lòng tôi cảm thấy lạnh toát, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Thi Nhã đâu có quan tâm tôi nghĩ gì, nhanh chân bước về phía tôi.
Nhưng rồi đột ngột dừng lại cách tôi hai bước chân.
Thi Nhã nhíu mày, sắc mặt khó coi nhìn tôi:
"Trên người cậu là thứ gì thế?"
Tôi thò tay vào túi quần, sờ vào tờ bùa vàng sư thầy đưa, trong lòng cảm thấy an tâm hơn một chút.
Tôi không nói gì, Thi Nhã định hỏi tiếp, nhưng ngay lúc đó mẹ tôi đã về tới.
Thi Nhã dùng giọng nhỏ chỉ đủ tôi và cô ấy nghe thấy, nói:
"Đừng tin bất cứ ai, tôi sẽ không hại cậu đâu."
"Những người ở đây đều đáng ch*t, nhưng tôi muốn cậu sống."
Lời của Thi Nhã khiến tôi sững sờ.
Khi tôi còn đang ngơ ngác, mẹ tôi đã đi đến trước mặt tôi.
Bà giơ chân đ/á tôi ngã sóng soài xuống đất.
"Mẹ vừa đi khỏi nhà là mày đã không yên, đồ xươ/ng xẩu bẩm sinh, mày cũng đáng?"
Tôi co rúm người lại, để mặc cho mẹ đ/á/nh, đợi khi bà đ/á/nh mỏi tay, tôi mới đứng dậy trở về phòng.