Tinh thần gái vốn đang bờ sụp đổ, số mở thì gái khác vứt đi cây gậy ở rồi khóc lóc. Tôi đi đến trước mặt số 13, dùng lực nắm lấy cánh ta, lôi ta đứng dậy trên mặt đất.
“C/âm cho tôi!!!”
“Mấy chưa nhìn màn hình à? Số tiền kèo cá lên tới 160 tệ!!! Đấy là chưa tính đến số tiền mà đám giàu ngốc nghếch kia bỏ m/ua tà lương thực, tận 160 đấy!”
“Cuộc này, 160 tệ! Nhà mươi vạn thì đủ chuộc được cái gì chứ?”
“Tỉnh táo đi! Không muốn thì nhặt cây gậy lên rồi đi theo phía tôi!!”
Số kinh sợ nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng lòng bàn trở nên tái nhợt như tờ giấy, khóc ngày trời, cuối cùng thì ta vẫn phải thít nhặt cây gậy Tôi hơi không lòng, trông gái vẻ chưa tới 20 tuổi, vẫn là bé.
“Sau đây, xin giới thiệu với mọi người, quái lên sân tiên, x/á/c biết đi!”
“Mọi đã từng xem phim Mỹ chưa? biết đi thây m/a (zombie) gần giống nhau, nếu như bị bắt được hoặc bị phải thì mọi bị trúng đ/ộc x/á/c tiêu đời ngay.
“Nhưng điểm phải ý ở đây là, x/á/c biết đi dù bị đ/âm thủng n/ão không đâu nha~”
“Cứ tha hồ hưởng đi các gái!!!”
“Mẹ nó~”
“Hưởng nhà mày!”
Tôi phun đống nước bọt to vào ống ở phía góc tường, đám chẳng phải là muốn nhìn bộ dạng bọn tôi khóc sụp đổ, rít chói tai rồi mất kh/ống ch/ế sao?
Tôi cứ khiến bọn phải tiền mà sảng khoái đấy.
“Khóc cái gì mà khóc! Có sức khóc thì bằng sức mà đối phó với quái nếu không được thì ít nhất hãy ch/ửi thằng giàu ng/u ngốc vài câu được chứ!!!”
Số phong đứng tiên, hai nạnh, bắt thốt loạt “ngôn đẹp đẽ” với màn hình điện tử: