Sau buổi đàm phán, tôi và Thương Xích lên xe về biệt thự.
Anh ngồi ghế sau nhắm mắt tịnh tâm.
Ngoài cửa sổ, tiếng ông lão b/án kẹo bông rao hàng vang lên.
Ngón tay tôi vô tình chạm vào tay anh.
[Muốn ăn kẹo bông quá.]
[Nhưng liệu vợ có nghĩ... mình trẻ con quá không?]
[Thôi, đừng m/ua nữa. Không thể để hình tượng hoàn hảo sụp đổ trước mặt vợ.]
Tôi vừa bất lực vừa buồn cười.
Giá mà anh biết, hình tượng hoàn hảo ấy đã vỡ vụn trong lòng tôi từ lâu!
Nếu tôi không nghe thấy tiếng lòng của anh, làm sao tôi có thể biết ị tổng tài lạnh lùng lại thích đan len và kẹo bông.
Thương Xích cúi đầu, hàng mi đen như cánh bướm khẽ rung.
Xe chuẩn bị lăn bánh.
Chẳng hiểu sao tôi đột nhiên buột miệng:
"Tôi muốn ăn kẹo bông, để tôi m/ua nhé."
Đôi mắt đen của Thương Xích bừng sáng, ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi tránh ánh mắt ấy.
Hối h/ận vì lỡ lời, nhưng nghĩ đến những món quà anh tặng, đành xem đây là bù đắp.
Chạy đến quầy kẹo, tôi m/ua hai chiếc - chú thỏ hồng và cún con xanh dương.
"Thương tổng, anh muốn ăn cái nào?"
Môi anh nhếch lên, chỉ vào chú thỏ:
"Cái này."
Ngón tay thon dài cầm que kẹo, nụ cười ánh lên trong mắt.
[Kẹo bông vợ cho thật dễ thương!]
[Không nỡ ăn chút nào!]
[Phải đem đi hút chân không, trưng trong phòng sách mới được.]
Tôi sửng sốt.
Chỉ là kẹo bông mà anh trân trọng như bảo vật.
Nhìn ánh mắt ấy, tim tôi chợt rung động.
Vị ngọt tan trên đầu lưỡi, thoáng chốc đã hết.