Chuyện Tình Hai Con Chó Điên

Chương 4

26/03/2024 14:18

4

Cho dù có gi*t hắn, ta cũng không tin hắn sống ch*t không rõ ràng, Tiết Phương là một con chó như vậy, cho dù có bị ném xuống rãnh nước, hắn cũng có thể nhai bùn bò ra, chỉ cần hắn không muốn ch*t, hắn sẽ để mình sống.

Nhưng ta vẫn quyết định đến chiến trường xem thử.

Ta m/ua một ít lương thực khô, khoác trên lưng một gói đồ rồi dắt ngựa đi ra ngoài.

Chỉ sau bốn năm ngày, ta đã đến được doanh trại quân đội.

Nhìn lá cờ, chính là quân đội của triều ta, đội ngũ có kỷ luật nghiêm minh, tuần tra có trật tự, không có gì bất thường, nhìn qua cũng không có vẻ gì là tướng quân đã mất tích.

"Tin đồn chỉ là tin đồn. Làm sao ta có thể tin là thật?" Ta quay người chuẩn bị quay lại Kinh Thành.

"Tiền bối, huynh một đường chạy tới chiến trường, không muốn nhìn thấy ta sao?"

"Không." Không cần nhìn lại cũng biết kẻ vô liêm sỉ đó là ai .

Tiết Phương dùng sức ôm ta vào lòng: “Tiền bối, ta rất nhớ huynh…”

“Ta cảm động quá.” ta hất tay hắn ta khỏi mặt nạ q/uỷ của ta, “Đánh trận cho đàng hoàng, đừng phân tâm.”

“Huynh đến rồi đi, ta sẽ phân tâm.” Tiết Phương mở cổ áo ta ra, hôn lên gáy ta, “Ngày nào cũng ăn cát, ngửi mùi mồ hôi khiến ta phát đi/ên… Còn có mùi của tiền bối thì tốt."

“Ngươi là chó à?” ta đứng bất động và để mặc hắn hít.

"Uhm! Lúc tiền bối đến đây ta ngửi thấy mùi hoa mộc lan, nhưng không còn nồng nặc như trước nữa. Chắc là tiền bối đã đi suốt đoạn đường đến đây nên không có thời gian tắm. huynh có muốn..."

"Không." Mặt ta có chút nóng hực, Ta chỉ đến xem ngươi đã ch*t chưa, ngươi chưa ch*t thì ta quay về."

Tiết Phương nói thêm: "Tiền bối, huynh không thể đi. Mọi người ở đây, bất kể tình thế thế nào, đều không thể rời đi."

"Là ý gì?"

Tiết Phương trong mắt bất đắc dĩ: “Sư phụ muốn biến nơi này thành vạn nhân động để thờ phụng M/a Thần Mãn Đô. Nơi này tràn ngập Thực Cốt hương. Nếu rời khỏi khu vực có hương lan, ngươi sẽ sẽ bị trúng đ/ộc và ch*t ngay lập tức.”

"Th/uốc giải đâu?"

Tiết Phương cười toe toét: “Ta không biết. Nhưng sát khí giữa chúng ta mạnh như vậy, trên người có vô số linh h/ồn đã ch*t, một chút Thực Cốt hương cũng không thể gi*t ch*t hai người chúng ta. Tiền bối, làm sao bây giờ? Huynh nghĩ xem?"

"..."

Tiết Phương chắc hẳn là chưa từng phiêu bạt giang hồ, giống như chủ nhân của hắn, suốt ngày ở trong cung, không biết gì ngoài giở trò.

Thực Cốt hương mà hắn nói đích thị là xuân dược, con q/uỷ keo kiệt Kim Cảnh Hiền cảm thấy thạch tín quá đắt sao?

Ánh mắt ta hiện lên sự giễu cợt đối với nhị ngốc tử Tiết Phương này.

Nhị ngốc tử nghiêng đầu: "Tiền bối sao không nói gì? Tiền bối đừng sợ, nếu có th/uốc giải t sẽ đưa huynh đầu tiên."

"Nếu ngươi muốn ta ở lại, chỉ cần nói như vậy. Bịa ra mấy chuyện vô nghĩa làm gì?"

"Ta không bịa!"

Không khí có chút ẩm ướt, Thực Cốt hương không thể ở lâu, có lẽ sớm đã bay hết từ lâu.

Nằm tựa trên ghế dài, nửa mặc nửa không, nghịch tấm bùa hổ vàng lấy ra từ thắt lưng Tiết Phương.

"Tiểu tử, chủ nhân của ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Tiết Phương cũng cởi quần áo, quấn chăn nằm cạnh ta, hắn nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve vết s/ẹo trên ng/ực ta: “Ta không biết, cũng không quan tâm.”

"Ngươi chỉ là một kẻ óc lợn, cố gắng vì mạng sống mà thôi." Ta h/ận sắt không thể biến thành thép, "Ngươi là con tốt của loại người đó, ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp."

Tiết Phương ngoan ngoãn nhìn ta, cười nói: "Tiền bối, huynh lo lắng cho ta sao?"

Ta im lặng.

"Chỉ cần ta có thể lật đổ triều đình này, không quan trọng ta theo ai, gi*t bao nhiêu người, hiện tại ta đang giúp đỡ một tên đại gian thần, cũng rất hợp với tâm ý của ta." Tiết Phương đến gần, liếm vết s/ẹo trước ng/ực, "Tiền bối, ngài hẳn là đã nghe nói qua, ta là đứa con bị bỏ rơi của tiền triều hình tướng ."

Lồng ng/ực ta tê dại, ta hạ giọng: “Có thật không?”

"Đó là sự thật. Cha ta đã bị Kim Cảnh Hiền gi*t ch*t. Hoàng gia không quan tâm đến thành tích trong quá khứ của Tiết gia và tàn sát cả gia đình ta. Những bằng hữu cũ trong triều đình đều tránh xa Tiết gia, chứ đừng nói là nhờ giúp đỡ." Tiết Phương trong mắt hiện lên sự tức gi/ận tột độ, “Nếu không có sự bảo hộ của Tiết gia thì làm sao bọn chúng có thể có được ngày hôm nay? Nếu Tiết gia sụp đổ, chúng sẽ bò lên như giòi và chia thân với triều đình.”

Chế độ quan lại đang thay đổi nhanh chóng, không ai biết khi nào một sắc lệnh chí tử sẽ được ban cho mình, không còn cách nào khác ngoài việc bảo toàn mạng sống.

Ta đưa tay lên lau những giọt nước mắt sắp trào ra trên mắt hắn.

Tiết Phương nhìn ta như một đứa trẻ mất gia đình: “Cha ta đã quỳ xuống c/ầu x/in Kim Cảnh Hiền tha mạng cho ta. Ông ấy đã dùng một mảnh đất rộng lớn ở phía tây thành phố của Tiết gia để đổi lấy sự đồng ý của Kim Cảnh Hiền, ném ta cho thủ hạ của Ảnh vệ đại nhân huấn luyện, trở thành con chó của hắn suốt đời.

"Tiền bối hẳn phải biết Ảnh Vệ đại nhân tuyển chọn đệ tử có tư cách như thế nào."

Tất nhiên ta biết, nh/ốt tất cả đệ tử vào lồng và chiến đấu, người sống sót cuối cùng sẽ có tư cách.

Tiết Phương tiếp tục: "Năm đó ta là đệ tử duy nhất của Ảnh Vệ đại nhân, những người khác không trốn thoát thì cũng t/ự s*t, không ai muốn ch*t trong tay đồng đội của mình. Vì vậy, đối thủ của ta là sư phụ của ta, Ảnh Vệ đại nhân."

Ta lo lắng nắm lấy tay hắn, hắn nắm lấy, hôn vào mu bàn tay.

"Ta đã gi*t sư phụ của mình và trở thành một ám vệ nổi tiếng ở kinh thành."

"Được rồi, không nói nữa..." Tim ta đ/au nhói khi nghe điều đó.

“Thập Thập, đợi đến khi giang sơn đổi chủ, chúng ta sẽ cao chạy xa bay, được không?” hắn nói.

"Được."

“Tiền bối, ta chỉ nói với huynh những điều này thôi.” Hắn dừng lại một chút, “Giống như mặt nạ q/uỷ của tiền bối chỉ vì ta mà tháo ra thôi.”

Ta hôn lên mắt hắn.

"Tiền bối, ta thật đáng thương, xin huynh hãy ôm ta..."

Ta vì người khác mà thản nhiên sát ph/ạt một mình hơn hai mươi năm, giờ đây ta dành tất cả sự ấm áp và thiện ý nhỏ bé của mình cho người tên Tiết Phương này.

Lúc này, chúng ta đang ôm nhau ngủ trong trại quân đội, chia sẻ những bí mật đẫm m/áu và nỗi đ/au.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cảm Hóa Anh Trai Phản Diện

Chương 15
Năm tôi năm tuổi ấy, ba mẹ đã nhận nuôi một "anh trai" từ cô nhi viện. Hắn khôn khéo vô tội trước mặt ba mẹ, nhưng tôi biết, hắn tăm tối và cực kỳ hung ác, tương lai sẽ bởi vì yêu mà không có được với nữ chính của thế giới này, sẽ trở thành nhân vật phản diện lớn nhất, liên lụy đến cả gia đình chúng tôi xui xẻo chung. Để sống sót, tôi quyết định cảm hóa nhân vật phản diện. "Anh ơi, em thích anh nhất, em muốn sống cùng anh đến già ~" "Anh ơi, chúng ta nam sinh phải chơi với nam sinh, anh đừng thích các cô gái khác nhé ~" "Anh ơi, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau được không ~" Sau đó, nữ chính xuất hiện, hắn cũng không thèm nhìn đối phương lấy một cái, mà lại ôm tôi vào lòng, đáy mắt để lộ ra sự độc ác điên cuồng. "Tiểu Triệt, em đã từng nói, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau." Tôi khóc không ra nước mắt. Nhân vật phản diện bị tôi bẻ cong rồi, phải làm sao đây, đang online chờ, gấp!
186.94 K
5 Ép Duyên Chương 18
7 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện
10 Máu Trinh Nữ Chương 16

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Anh chàng đẹp trai trên lầu đó

Chương 7
Anh chàng soái ca ở tầng trên, da trắng lạnh 188, đeo kính gọng vàng, vẻ ngoài lạnh lùng khó gần nhưng bên trong lại rất "mãnh liệt". Đêm đầu tiên tôi chuyển đến, cả tầng trên đã náo nhiệt suốt đêm. Nồng nhiệt quá, đỉnh cao quá! Giá như tôi không bị ảnh hưởng bởi thứ âm thanh ấy thì tốt biết mấy. Đến khi họ chuẩn bị "bắt đầu lượt tiếp theo", tôi không chịu nổi nữa. Mở nhóm chat ban quản lý tòa nhà, tôi add ngay WeChat của anh chàng E802. "Chào anh, anh là cư dân E802 - 'soái ca tầng trên 6ms22' đúng không?" "Hai người có thể giảm âm lượng được không?" "Ồn ào quá khiến tôi không tài nào chợp mắt..." Đối phương hồi đáp: "Tôi đang làm thêm giờ ở công ty." Tôi giật bắn người ngồi dậy, bỗng ngửi thấy mùi scandal cực lớn. Ngay lập tức, một khoản chuyển khoản 800 tệ hiện lên màn hình. Đối phương: "Cậu ơi, giúp tôi chặn cửa phòng lại, tôi đang về gấp đây."
Hiện đại
Ngôn Tình
0
Đình Đồng Chương 8